Đã mấy ngày liền Mạc Huệ Linh không gặp Cố Tĩnh Trạch, bây giờ lưu luyến nhìn Cố Tĩnh Trạch, nở một nụ cười tự cho là xinh đẹp nhất với anh.
Cố Tĩnh Trạch thấy Lâm Triệt đi vào, mới nhìn Mạc Huệ Linh nói:
- Em tới đây làm gì?
Mạc Huệ Linh bĩu môi:
- Sao vậy, anh không hoan nghênh em đến đây sao?
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống:
- Chẳng qua là vì em đột nhiên đến đây nhưng lại không nói cho anh biết trước.
- Thế nào? Anh cho là em vì anh nên mới đến đây sao? Em vì Lâm Triệt mới tới đấy.
Mạc Huệ Linh hừ một tiếng, cố ý cao ngạo ngẩng đầu lên:
- Em không phải suốt ngày rảnh rỗi vây quanh anh đâu, em vì công việc nên đến đây.
Cố Tĩnh Trạch trầm ngâm nheo mắt, nhìn cô ta.
- Vì Lâm Triệt?
- Đúng vậy, hôm nay trạng thái của cô ấy khi quay phim không tốt lắm nên em muốn đến giúp cô ấy luyện tập một chút, điều chỉnh lại trạng thái. Thời gian quá gấp nên hy vọng ngày mai có thể qua lướt qua được.
Cố Tĩnh Trạch gật đầu:
- Nhưng mà đây là vấn đề chuyên môn của Lâm Triệt, thật ra em cũng không hiểu cái gì...
Mạc Huệ Linh từ nhỏ cái gì cũng không biết, ở công ty của gia đình cũng chỉ có mỗi cái chức vị, chưa từng làm qua việc gì. Anh không cảm thấy cô ta sẽ biết được gì đó.
Mạc Huệ Linh nói:
- Bởi vì dù sao Lâm Triệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053509/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.