Ngày hôm sau lúc Lâm Triệt tỉnh lại, cảm thấy đầu óc vẫn là một mảnh hỗn độn, còn đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì phát hiện mặt trời đã lên cao, mà đầu của mình, gác lên một cái khuỷu tay mềm mại.
Cô bỗng nhiên nhớ tới những thứ đã xảy ra, lúc ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch.
Cô thế nhưng lại ngủ ở trong lồng ngực anh…
Vội cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, phát hiện mình còn mặc quần áo ngày hôm qua, lúc này mới thả lỏng.
Nhưng mà, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà cô lại nhớ không rõ.
Mà lúc này.
Cố Tĩnh Trạch mở mắt.
Cau mày, cảm thấy người phụ nữ này cử động, lại lần nữa cử động.
Một buổi tối này anh cơ bản không ngủ được, mà giờ lại bị đánh thức, hiện tại sắc mặt của anh đã không phải dùng từ tiều tụy để hình dung.
Nhìn thấy ánh mắt u ám của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt ngồi dậy rất nhanh, rời khỏi khuỷu tay Cố Tĩnh Trạch.
Vuốt vuốt đầu mình, cô nói:
- Rất xin lỗi anh, ngày hôm qua có phải tôi lại uống say hay không?
Cố Tĩnh Trạch nặng nề trừng mắt nhìn cô, không cần phải nói, ánh mắt đã bộc lộ hết thảy.
Lâm Triệt càng ngượng ngùng:
- Thật sự xin lỗi, tôi không biết tôi đã làm chuyện gì, buổi tối chắc tôi không làm chuyện gì quá đáng lắm…
- Đều đã quên hết?
- Đúng vậy…
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053465/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.