Lâm Triệt đứng ở phía dưới nhìn người ta đưa lên hoa tươi, trong lòng có chút ngượng ngùng. Bên này, một quan viên vội vàng đi tới đón tiếp Cố Tĩnh Trạch. Hai người dùng ngôn ngữ nào đó mà Lâm Triệt nghe không hiểu, xí xa xí xố một lúc lâu. Nghe Cố Tĩnh Trạch nói chuyện hết sức lưu loát, trong lòng Lâm Triệt bất giác nảy sinh cảm giác sùng bái. Tuy từ đầu đến cuối cô nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy Cố Tĩnh Trạch lúc này rất lợi hại nha.
Một nhóm người ngồi lên xe đi đến làng du lịch, Lâm Triệt ngồi một bên, không nhịn được, hỏi:
- Vừa rồi các anh nói chuyện gì thế? Anh nói ngôn ngữ nào đấy, nghe rất lưu loát nha!
Cố Tĩnh Trạch trả lời cô:
- Nói tiếng Pháp. Chỉ là nói vài lời cảm ơn với sự nhiệt tình của họ mà thôi. Có việc gì sao?
- Anh có thể nói tiếng Pháp?
- Lúc ở Pháp tôi cố ý học qua một ít.
- Thế anh có biết nói tiếng Anh không?
- Cái đó là đương nhiên. Tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng nhất mà.
- Thế anh còn biết nói những loại ngôn ngữ nào nữa?
Lâm Triệt mở to hai mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch, liên tiếp đặt câu hỏi.
- Tiếng Ý, tiếng Nhật, tiếng Đức, tiếng Nga, mỗi loại tôi đều sẽ biết một chút về đối thoại phổ thông. Nhưng những lúc đàm phán thương nghiệp thì vẫn cần để phiên dịch viên chuyên nghiệp làm.
- Học nhiều như vậy làm gì? Đằng nào anh cũng đâu có lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053429/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.