Lâm Triệt vội vàng ngẩng đầu lên nói:
- Cậu không nên nói lung tung, bây giờ Tần Khanh sắp trở thành anh rể của tớ rồi, tớ và cậu ấy không có quan hệ gì cả.
- Không phải chứ, bọn họ còn ở bên nhau sao?
- Sắp kết hôn rồi, cậu không chú ý đến tin tức giải trí trong nước à, báo chí đã nói về tin tức này rất nhiều lần.
Lâm Triệt nghĩ lại vẫn còn cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng thời gian chính là phương thuốc hữu hiệu nhất để chữa lành vết thương. Hiện tại nghĩ tới chuyện đó cũng không còn cảm giác tê tâm liệt phế (1) như ban đầu nữa.
Thẩm Du Nhiên im lặng lên tiếng:
- Vậy cậu cũng quá uất ức rồi, đến bây giờ vẫn chưa nói với anh ấy là cậu thích anh ta. Dù sao cũng nên nói cho anh ấy biết, bất kể kết quả như thế nào...
- Được rồi, Du Nhiên. Có đôi khi tiếc nuối cũng là một chuyện tốt.
Lâm Triệt kéo tay Thẩm Du Nhiên, cười cười.
Trong đầu lại nhớ tới lời nói hôm qua của Cố Tĩnh Trạch.
Nếu như cô đồng ý, anh có thể giúp cô và Tần Khanh ở bên nhau.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, thực ra thì cô cũng không thật sự muốn.
Cùng Tần Khanh ở bên nhau dường như đã không quan trọng như vậy nữa, còn không quan trọng bằng sự nghiệp của cô. Hiện tại cô chỉ muốn mình có thể ngày càng tiến bộ. Mộc Phỉ Nhiên đã là tấm gương cho cô rồi.
Thẩm Du Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053402/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.