Lâm Triệt lặng lẽ nói:
- Là do cô ta chạy như điên trên đường rồi đụng trúng tôi thì tôi mới đụng vào cô ta. Tôi còn không biết rốt cuộc thì cô ta bị làm sao, nhìn có vẻ là tiểu thư mà lại như thế….
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em ấy... Đúng là gần đây hơi có phần điên cuồng.
Lâm Triệt nói:
- Vậy được rồi, dù sao tôi vẫn nên tránh xa cô ta một chút, nếu không cẩn thận lại bị cô ta trách móc.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Được, dù sao sau khi trở về em cũng không còn cơ hội lái xe nữa cho nên em yên tâm, loại chuyện này về sau có lẽ sẽ không xảy ra nữa đâu.
-...
Về đến nhà, Lâm Triệt rửa mặt tắm rửa rồi nằm lên giường ngủ, rất nhanh sau đó thì Cố Tĩnh Trạch cũng lên giường nằm. Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Này, đêm nay anh không thể ngủ ở bên ngoài được sao? Tôi vừa thiếu chút nữa là toi mạng, anh không thể để cho tôi có không gian riêng tư được à?
Cố Tĩnh Trạch vén chăn lên rồi chui vào trong, một tay chống đầu của mình, nằm nghiêng người nhìn cô:
- Em vừa mới gặp chuyện không may, lỡ ngủ một mình rồi ban đêm gặp ác mộng thì sao?
- Làm sao có thể, bây giờ tôi rất là may mắn, mới thoát chết nên rất vui vẻ, tại sao lại gặp ác mộng?
- Cái này gọi là ứng kích phản ứng sau khi bị thương, chỉ có điều với chỉ số thông minh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053396/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.