Anh...
Lâm Triệt giơ tay lên lần nữa, đánh vào bả vai anh:
- Còn dám nhắc tới, còn dám nói nữa hả?
- Sao vậy?
- Hơn nữa buổi tối hôm đó không phải làm chỉ một lần.
Lâm Triệt còn nhớ rõ, đêm ấy anh chính là một cầm thú, cả một buổi tối dày vò cô tới mấy lần.
Con ngươi Cố Tĩnh Trạch chợt lóe lên tia giảo hoạt, nhìn Lâm Triệt:
- Em quả thật nhớ rất rõ ràng nha.
Đột nhiên Lâm Triệt cảm giác không đúng, mình vừa mới nói bậy bạ cái gì thế.
Cố Tĩnh Trạch cười cười nhích lại gần mặt Lâm Triệt:
- Còn nhớ gì nữa, nói cho tôi biết đi?
- Anh anh anh... Tôi không nhớ gì cả.
Con ngươi Lâm Triệt khẽ động, vội vàng lui về phía sau, né tránh ánh mắt Cố Tĩnh Trạch.
Nhưng mà cổ tay đã bị anh đè lại. Anh ép tới sát bên cô, cẩn thận nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt cô:
- Nói cho tôi biết, rốt cuộc em còn nhớ cái gì nữa? Nhớ tôi làm sao đem quần áo em cởi xuống, rồi làm thế nào đặt em dưới thân sao?
- Không... Tôi không nhớ gì hết.
Lâm Triệt khổ sở nói.
- Thật sự không nhớ gì hết sao?
Anh cười khẽ:
- Tôi cũng không nhớ rõ nữa.
- Anh...
Cố Tĩnh Trạch cười nói:
- Hơn nữa, quả thật ngày hôm đó cũng không nhìn rõ, còn vội vàng như vậy. Sau đó, tôi lại mơ mơ màng màng, tất cả đều dựa vào xúc giác của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053382/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.