Trần Mỹ Lệ cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Triệt:
- Cô có thể lừa gạt người khác nhưng muốn lừa tôi sao? Tôi đều đã thấy qua, trước kia, khi còn bé, cô luôn làm bài tập cho Tần Khanh, Tần Khanh nhà chúng tôi đơn thuần, nói cô là người tốt, nhưng tôi đã sớm nhìn ra cô không có ý tốt gì rồi.
Lâm Triệt giật mình.
Mỗi lần nhắc đến chuyện khi còn bé, cô đều rất xấu hổ, nhưng trong lòng cũng rất chua xót.
Nghĩ đến bây giờ, cảnh còn người mất, sắc mặt Lâm Triệt hơi đen lại, nhìn Trần Mỹ Lệ:
- Tôi đối tốt với anh ấy, như vậy là không có lòng tốt?
- Cô là một đứa con hoang, cái gì cũng sai, đối tốt với Tần Khanh cũng không phải thật lòng, cô nhìn Tần Khanh quá đơn thuần, quá dễ lừa, cô cho rằng chỉ cần ở bên cạnh Tần Khanh, cô sẽ được sống cuộc sống an nhàn sung sướng? A, chẳng lẽ tôi còn không biết ý đồ xấu này của cô, đường tôi đi, so với cô còn nhiều hơn, đáng tiếc, cửa Tần gia, cũng không thể đi vào dễ như vậy được.
Lâm Triệt cắn môi, hai tay đặt ở một bên, bởi vì nhớ lại đoạn tình cảm trong quá khứ, nên sắc mặt cô tái nhợt, môi cũng đã chuyển thành màu xanh.
Chung quy, Tần Khanh là quá khứ mà cô không thể buông bỏ nhất, trong tâm cô không thể không để ý, nhất là khi tất cả mọi người đều nói cho cô, tâm tư của cô rõ ràng như thế, vậy mà cũng chỉ có Tần Khanh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053352/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.