Giờ phút này anh và em, đã cách nhau một đại tây dương. Nơinày không giống như thành phố của em, mưa dầm dề trút nước, anh vẫn nhớem đã từng nói qua, em ghét trời mưa, nếu tới đây, có lẽ em sẽ thích chỗ này.
Thời gian chia tay đã lâu, nhưng anh mỗi ngày vẫn dành một chút thờigian để nghĩ về em ——— em khỏe không? Tóc có dài ra được tý nào không?Có còn tiếp tục chơi đàn nữa không? Đúng vậy, anh sẽ chỉ dành ra một ítthời gian để ghi nhớ sự tồn tại của em, tin chắc rằng, anh vẫn có tâmhơn em nhiều, bởi vì em có lẽ phải thật lâu sau này, mới có thể ngẫunhiên nhớ đến anh, đừng kinh ngạc, cũng đừng phủ nhận, anh sẽ không đoán sai, một cô nhóc vô tâm vô tư như em, anh sớm có thói quen rồi.
Người dân Brazilkể rằng, thượng đế bỏ ra sáu ngày để sáng tạo thếgiới, đến ngày thứ bảy mới sáng tạo ra Rio de Janeiro (*). Vậy phảichăng, nơi đây chính là thế giới bên kia của trái đất? Thích, anh đãchạy trốn đến một thế giới không có em tồn tại, nhưng vì sao, anh vẫnkhông thể quên được em.
Mặt trời ở Rio de Janeiro rất chói chang, hoa mắt. Trên đường vẫntràn ngập hơi thở ăn chơi sau ngày lễ, những tiếng cười đùa náo nhiệtvây quanh. Bầu trời ở đây quang đãng rộng lớn, nước biển xanh thẳm, sóng gợn trắng xóa, bước chân trên nền cát mịn đi thật xa cũng không thấymỏi mệt, nếu phơi nắng lâu ở bên ngoài, sẽ có một cảm giác mơ hồ huyễnhoặc, nhưng mỗi ngày anh đều dành thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich/2785741/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.