Sau một tiếng thét kinh hãi, cả người Thích bị ném lêngiường, tư thế úp sấp xuống, vừa định giãy dụa đứng lên, một thân ngườiđã đè lên ngăn chặn cô.
"Em không phải đi làm sao, hả?" thanh âm nghiến thanh nghiến lợitruyền đến bên tai, mang theo lửa giận kìm nén, "Em mặc váy ngắn như vậy để làm gì? Muốn quyến rũ ai?"
Chiếc váy tây ngắn gắt gao ôm lấy bờ mông nhỏ gọn, khiến cô lúc ngãlên trên giường , động tác quả thực cực kỳ mê hoặc, cứ nghĩ đến việc côăn mặc như vậy rêu rao khắp nơi, trong lòng hắn liền bùng lên một đoànlửa.
Thích đem mặt chôn xuống nệm, kiên quyết không nghe hắn chấp vấn —– cho hắn tức chết đi!
"Xoẹt" một tiếng, chất liệu vải dệt yếu ớt đã bị hắn phá hủy quăng vào một góc giường.
"Váy của tôi——–" Thích kêu thảm một tiếng, không dám tin trừng mắtnhìn chiếc "Váy" yêu quý, quay đầu căm tức hắn: "Anh là đồ đàn ông dãman! Anh dám xé hư váy của tôi, anh có biết tôi mất bao nhiêu thời gianmới mua được cái như vậy ở Pari hay không?"
"Anh có thể bồi thường cho em một xe tải váy", người gây họa vẫn làm lơ cười lạnh: "Váy dài".
"Áo ngực độn! Quần chữ T!" một tiếng rống vang lên trong phòng, hoàntoàn đè ép kháng nghị của cô, "Em học được những thứ này từ khi nào?"
Chết tiệt! trên người cô tất cả đều là nội y tình thú! Hắn nhớ rõtrước kia thứ cô mặc đều là loại đơn thuần đáng yêu, nhưng hiện tại, đây là cái gì? Cái thứ vải chết tiệt này là gì? Nửa trong suốt, nói thẳngra là hoàn toàn trong suốt, là ren, là lưới ——- sắc mặt hắn xanh mét,hai mắt đỏ ngầu.
"Diệp Thích!" hắn hít sâu, tận lực làm cho lý trí của bản thân phảinhìn vào cặp mắt vô tội của cô, thanh âm nhẹ đến khủng bố, "Nói cho anhbiết, em học cái kiểu ăn mặc này từ khi nào?"
Hắn mới đi công tác có một tuần, cô không chịu chủ động gọi điện chohắn thì thôi, dĩ nhiên lại dám cho hắn một bất ngờ lớn như vậy!
"Sao vậy?" Đôi mắt đáng thương nhìn hắn, "Mấy người phụ nữ trước kia của anh không phải hay dùng mấy thứ này sao?"
"Các cô ấy có khi nào ——" nhớ tới bản danh sách thần kỳ kia của cô,hắn có chút chột dạ, âm thầm thở dài, "Em cùng với họ không giống nhau"
"Sao lại không giống nhau?". Lông mi nhếch lên, Thích chu miệng, phụng phịu nói: "Anh không thích em như vậy sao?"
"Không phải ——-"
"Vậy là anh thích?" Ánh mắt cô lại sáng ngời.
Trời ———hắn rên rỉ trong lòng, muốn phát điên.
Đợi chút, đây không phải là chuyện hắn muốn bàn với cô! Suy nghĩ bayxa vạn dặm phút chốc được kéo về, hắn buộc tầm mắt chính mình chỉ dừngtrên khuôn mặt nhỏ nhắn kia: "Em có định lấy chồng hay không?"
"Hả?" Thích sửng sốt ——– hắn biến đổi cũng quá nhanh đi.
"Có", mắt thấy khóe môi hắn cong lên, cô liền sát phong cảnh bổ sung: "Chỉ là không muốn gả sớm như vậy".
"Vậy muốn đợi đến khi nào?". Hắn nắm chặt tay, trong lòng nhủ chínhmình phải ổn định, phải kiên nhẫn ——– nhưng đôi mắt phượng lại bật ranhững ánh sáng lạnh lẽo như muốn giết người.
"Anh lớn tuổi như vậy, chơi đùa đã rồi, bây giờ già đi lại muốn kéo theo người khác cùng chết, em thì vẫn còn thanh xuân như———"
"Em nói cái gì?" tiếng lẩm bẩm của cô bị hắn cắt đứt, ngẩng đầu cười, nụ cười của hắn vẫn quyến rũ như vậy, nhưng lại làm cho cô có cảm giácdựng hết tóc gáy.
"Em thử nói lại một lần nữa, hửm?" Hơi thở nóng rực phả vào sườn mặt, toàn thân cô không khỏi run lên.
"Kỳ thật, chúng ta chỉ cần thấu hiểu nhau là được rồi đúng không...Anh nghĩ đi, em không biết nội trợ, tất nhiên sẽ làm hư đứa nhỏ, lại còn không biết gì về việc chăm sóc, anh lại còn phải chăm sóc em nhiều hơnđấy chứ, năng lực của em quả thực không đủ tư cách để trở thành mộtngười vợ.....". "Em câm miệng cho tôi!". Đôi môi mỏng lạnh phun ra vàichữ.
"Anh bình tĩnh một chút..." Cô sợ hãi mở miệng.
"Tôi đang rất bình tĩnh!" Hắn gầm nhẹ.
"Anh như vậy mà nói là bình tĩnh à...." Cô bất mãn nhíu mi, lầu bầu kháng nghị.
"Lúc tôi bình tĩnh chính là bộ dạng này!"
Thích sửng sốt, nhất thời trừng mắt nhìn biểu tình âm trầm của hắn,trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tiên là vẻ không thể tin được, rồi tiếngcười rốt cục không thể kìm nén, lập tức từ miệng mà bật ra từng hồi.
Trời ạ, cô thống khổ che miệng lại —— đây là lần thứ hai cô cườikhông đúng thời điểm, trong đầu cô lúc nào cũng nghĩ đến cảnh hắn nổitrận lôi đình, nhưng thật sự là cô không thể nhịn được.
Cúi đầu, cô không dám nhìn vẻ mặt của hắn.
"Em nói rất đúng", tiếng cười lạnh âm hồn từ trên đỉnh dầu truyềnxuống, "Em không biết nội trợ, sẽ làm hư đứa nhỏ, cũng không thể chămsóc cho tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là cái gì em cũng làm khôngđược". Thích ngạc nhiên ngẩng đầu, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cườiâm hiểm, thoạt nhìn hết sức tà ác, trong lòng nhất thời lạnh lẽo, côtheo bản năng muốn chạy xuống giường, hắn lại nhanh chóng bắt được taycô, một lần nữa quăng mạnh cô lên giường.
"Anh tránh ra!" Cô dùng sức đấm hắn, lại bị động tác của hắn dọa sợ: "Anh định làm gì?"
Phía dưới chợt mát lạnh, cảm giác da thịt tiếp xúc với nệm làm cô bắt đầu hốt hoảng.
"Để em nhận thức một chút bản thân mình có bao nhiêu hữu dụng". Ánhmắt thâm ý chống lại cô, hắn trào phúng cười, cúi đầu che cái miệng lảinhải của cô lại.
Nụ hôn nóng rực dây dưa với đầu lưỡi cô, hắn vừa ngang ngược lại vừadịu dàng, thành công khơi dậy tiếng rên khẽ yêu kiều của cô.
Nhưng mà lý trí trong đầu vẫn không hề từ bỏ ý định muốn phản kháng, nắm đấm trong ngực hắn ngày càng dùng sức.
Hắn đột nhiên nhìn cô mỉm cười, ngẩn ra, chưa kịp hiểu ý tứ ám muộicủa hắn, cơ thể đột nhiên bị một áp lực đánh đến khiến cô phải nắm chặtáo sơ mi trước ngực hắn.
Cô trừng lớn mắt, không thể tin được hắn cứ như vậy mà tiến công thần tốc, xông tới không hề báo động trước, lấy tư thế càn rỡ như vậy màrong ruổi.
Hai mắt mở to mê ly, cô cắn môi nhìn gương mặt tà ác trước mắt ——- cô rốt cục hiểu được cái mà hắn gọi là "Hữu dụng" của cô......
Tiếng chuông bỗng nhiên vang lên, hai người đồng thời cứng đờ, giật mình nhìn đối phương.
"Là của em ——–" Thích bối rối đẩy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn ra, điđến bên giường tìm điện thoại trong túi áo khoác, vừa chuyển máy, cổchân đã bị người nào đó túm lại, lôi qua.
"Á ——-" cô kêu to một tiếng.
"Tổng giám đốc?" Thanh âm của trợ lý bên kia mang theo nghi hoặc.
"Cô nói đi". Cố điều chỉnh hô hấp, cô gắng thoát khỏi móng vuốt của người đàn ông phía sau.
"Á——" thật vất vả mới có chút khoảng cách, lại bị hắn hung hăng kéo đến dưới thân.
"Alo?" Trợ lý lại hỏi.
"Không có gì, cô nói đi". Nếu không phải một tay bị hắn cầm, tay cònlại phải cầm điện thoại, Thích thật sự muốn tát một cái vào gương mặtngười đàn ông đáng giận kia.
"Tiên sinh Martin đã đến đây, hiện đang chờ tại phòng nghỉ, ngài khi nào muốn đến gặp mặt ông ấy?".
"Ưm—–" khoái cảm trong nháy mắt phát ra từ cơ thể khiến cô không kìmđược rên khẽ một tiếng, cô ảo não cắn môi, nghe thấy tiếng cười sungsướng của người đàn ông phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời phiếmhồng.
"Tổng giám đốc..." Trợ lý bất an lại hỏi một câu, có chút hoài nghi không biết cuộc gọi này có nhầm thời điểm hay không.
"Mười phút", Thích cắn răng, tận lực sửa thanh âm của mình nghe bình thường một chút, "Mười phút nữa tôi đến".
Sau đó chấm dứt cuộc gọi, ném điện thoại qua một bên giống như bị phỏng tay.
"Mười phút?" giọng nói khàn đục chấp vấn, hắn khiêu khích cắn cắn cái cổ non mịn của cô, "Mười phút làm sao đủ?"
"Anh tránh ra!". Mặt giận dữ xoay về một bên, khóe miệng lại bởi vìphương thức trừng phát của hắn mà bật ra tiếng rên rỉ——- cô thật sự làmuốn quăng mặt mình về nhà!
Hắn cao gọng mà cười, tâm tình rất tốt.
Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, nụ cười đắc ý nhất thời cứng lại trên gương mặt anh tuấn.
"Của anh". Thích vui sướng thấy người gặp họa, nhìn hắn rút điện thoại ra từ âu phục.
"Alo?" Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh làm cho Thích cũng đột nhiên ngẩn người.
"Ba?" Cô lấy khẩu hình hỏi người đàn ông biểu tình cứng ngắc trước mặt.
"Vâng, em lập tức đến ngay". Thích nhìn hắn cắt đứt cuộc gọi, đồng tử nâu tràn đầy bỡn cợt cùng chờ mong.
"Em rất đắc ý?" Hắn ném một ánh mắt lạnh lùng, miệng đột nhiên cong lên, "Ngốc quá, anh cũng đâu có nói là 10 phút".
Tiếng la hét cùng kháng cự của cô, bị cơn sóng dữ dội của hắn cuốn sạch, chết không có chỗ chôn.
Có lẽ, cô mãi mãi là đứa thất bại trong chiến thắng, làm xong cáiviệc thê thảm kia ——- khi hắn vẻ mặt sảng khoái, thỏa mãn nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, mà cô thì quần áo không chỉnh tề, khổ sở nằm chết trêngiường, Thích không khỏi bi thương nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]