8
Cố Bắc đi thi, không có cậu ấy tôi có chút không quen.
Có Cố Bắc che chở thiếu chút nữa tôi đã quên, tôi là Hạ Vãn, là nơi trút giận của cả lớp.
Người đã có thói quen bắt nạt tôi, có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế sao?
Quỹ lớp dùng để mở tiệc bị mất, tới khi lớp trưởng hỏi, thì mấy người ngồi phía sau gọi tên tôi.
“Hình như hôm qua tôi thấy Hạ Vãn rất muộn mới rời khỏi trường.”
“Ừ, ừ, hình như tôi cũng thấy.”
“Chính là cậu ta rồi, chung quy lớp mình trừ cậu ta ra, thì làm gì còn ai thiếu ít tiền đấy?”
Lại là “Hình như”, cái từ mà dùng để dễ dàng định tội người khác, không cần chứng cứ, cũng luôn có người tin tưởng.
Giống như bây giờ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.
Ánh mắt đó giống như đang nói, Hạ Vãn thừa nhận đi, chính là cậu đã lấy.
Mấy nam sinh nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía cuối phòng học cong môi nhìn tôi, bọn họ là nhóm dẫn đầu lớp học, trong nhà có tiền, có thế, từ năm đầu đã lập thành một nhóm, lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui.
Bọn họ nói có, vậy thì là có.
Tôi nhìn bọn họ đang treo lên ánh mắt đắc ý, bọn họ thật sự nhìn thấy người cuối cùng đi khỏi phòng học là tôi sao? Đương nhiên là không.
Có thể lý do để bọn họ dễ dàng nói ra những lời như vậy là bởi vì mọi người trong lớp học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-tham-be-nhut-nhat/2983149/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.