Cố Bắc đi thi, không có cậu ấy tôi có chút không quen.
Có Cố Bắc che chở thiếu chút nữa tôi đã quên, tôi là Hạ Vãn, là nơi trút giận của cả lớp.
Người đã có thói quen bắt nạt tôi, có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế sao?
Quỹ lớp dùng để mở tiệc bị mất, tới khi lớp trưởng hỏi, thì mấy người ngồi phía sau gọi tên tôi.
“Hình như hôm qua tôi thấy Hạ Vãn rất muộn mới rời khỏi trường.”
“Ừ, ừ, hình như tôi cũng thấy.”
“Chính là cậu ta rồi, chung quy lớp mình trừ cậu ta ra, thì làm gì còn ai thiếu ít tiền đấy?”
Lại là “Hình như”, cái từ mà dùng để dễ dàng định tội người khác, không cần chứng cứ, cũng luôn có người tin tưởng.
Giống như bây giờ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.
Ánh mắt đó giống như đang nói, Hạ Vãn thừa nhận đi, chính là cậu đã lấy.
Mấy nam sinh nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía cuối phòng học cong môi nhìn tôi, bọn họ là nhóm dẫn đầu lớp học, trong nhà có tiền, có thế, từ năm đầu đã lập thành một nhóm, lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui.
Bọn họ nói có, vậy thì là có.
Tôi nhìn bọn họ đang treo lên ánh mắt đắc ý, bọn họ thật sự nhìn thấy người cuối cùng đi khỏi phòng học là tôi sao? Đương nhiên là không.
Có thể lý do để bọn họ dễ dàng nói ra những lời như vậy là bởi vì mọi người trong lớp học đều biết, tôi luôn là người ra về muộn nhất.
Trong nhà tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào có thể vì tôi mà chuẩn bị, vậy nên tôi phải cố gắng nỗ lực hết mình cho kỳ thi đại học.
Tôi muốn có một tương lai tốt đẹp, bọn họ coi thường hành vi của tôi, họ không cần lo lắng về tương lai nên họ coi thường những nỗ lực như vậy.
Mà mỗi ngày tôi đều học đến muộn trở thành người rời đi cuối cùng, đấy lại trở thành chứng cứ cho bọn họ chụp mũ lên đầu tôi.
“Hạ Vãn là đồ ăn trộm tiền.”
Mọi người ngầm thừa nhận.
Tôi nhìn lớp trưởng đang đứng trên bục giảng, nói từng câu từng chữ: “Tôi là người cuối cùng rời khỏi lớp, nhưng tôi không trộm, kiểm tra camera giám sát đi.”
9
Lớp trưởng nhìn tôi, ánh mắt hối lỗi.
Cậu ta còn chưa nói gì, thì một nữ sinh trong nhóm nhỏ kia đã đứng lên, vừa đi về phía tôi, vừa chậm rì rì nói: “Cậu cũng biết phải kiểm tra camera, thì lớp trưởng chẳng lẽ không biết à? Tiếc là, không biết ai đã xóa sạch những video giám sát ngày hôm qua rồi.”
Nữ sinh đặt tay lên trên vai tôi: “Hạ Vãn đừng tự bào chữa cho bản thân nữa, là cậu trộm.”
Tôi nhìn cô ta một cái, trong ánh mắt của nữ sinh là sự giễu cợt không thèm giấu.
Lớp trưởng không dám nhìn vào ánh mắt dò hỏi của tôi, chỉ lặng lẽ gật đầu: “Đúng, đúng vậy, video giám sát không biết tại sao bị người ta xóa mất rồi, cho nên tôi chỉ có thể lên trên lớp hỏi mọi người.”
“Đây không phải là số tiền nhỏ, nhất định phải tìm về được, nếu không không biết giải thích với thầy thế nào.”
Nhìn lớp trưởng né tránh ánh mắt của tôi, trong lòng tôi đã hiểu rõ, chẳng phải video giám sát nào bị xóa cả, mà là cố ý muốn tôi đội nồi.
Nữ sinh rất hài lòng với thái độ của lớp trưởng, cười càng to: “Hạ Vãn, nếu cậu thật sự khó khăn, là bạn học với nhau mọi người sẽ giúp cậu, nhưng sao cậu có thể đi ăn trộm?”
“Cố Bắc là người ưu tú như vậy sao có thể thích cậu được? Cậu ấy mà biết nhất định sẽ rất thất vọng về cậu.”
Mọi người trong lớp học xì xào, nếu là trước kia, tôi chắc là sẽ không phản kháng. Nhưng hiện tại, tay tôi nắm lại, đứng dậy hất tay nữ sinh kia khỏi vai tôi.
Tôi lạnh mặt lấy cặp sách ra khỏi ngăn bàn, mở khóa kéo ra, tiếng đồ dùng sách vở rơi xuống bàn đem mọi tiếng xì xào ngừng lại.
Hiện tại, tất cả đồ trong cặp sách của tôi nằm tràn trên bàn.
“Đây là tất cả mọi thứ trong cặp sách của tôi, nhìn kỹ xem có số tiền mà các người nói không?”
Trong phòng học im lặng trong nháy mắt, nhóm nhỏ ngồi ở phía sau kia cười phá lên.
Có nam sinh ngạc nhiên nói: “Âyyy, lần này biết tức giận rồi à?”
Tiếng cười càng lúc càng lớn, những người khác cũng cười theo. Tôi không có tiền đồ mặt bắt đầu đỏ lên, cuối cùng đến cổ cũng đỏ rực.
Lần đầu tiên tôi phản kháng lại đổi lấy loại kết quả như này.
Ánh mắt nữ sinh trở nên lạnh lùng: “Phản kháng cái gì? Hừ, trở thành bạn gái của Cố Bắc nên cảm thấy bản thân khác biệt à? Mày xứng sao?”
Tôi nhìn cô ta cố chấp mở miệng: “Tôi không trộm.”
“Lớp học ngoại trừ mày thì ai cần ăn trộm? Trong lớp có người thứ hai không đủ điều kiện để tham gia các cuộc hội họp à? Hạ Vãn, mày nói thử đi? Tìm được người thứ hai à?”
Trong lớp học lại vang lên tiếng xì xào, tôi lại nghe thấy rất rõ ràng.
“Đúng, chắc là Hạ Vãn rồi. Trước kia quần áo đã cộc rồi cậu ta vẫn còn mặc, cũng không thấy cậu ta mua mới.”
“Tôi cũng thấy vậy, mỗi một bộ quần áo của cậu ta hình như đều đã rất cũ, hơn nữa, giày của cậu ta hình như cũng rất cũ, giống như đã được người khác mặc qua rồi ấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]