18
Khi đứng trước cửa nhà Cố Bắc, tôi hít sâu mấy hơi mới ấn chuông cửa nhà Cố Bắc, đây là lần đầu tiên tôi thấy một căn biệt thự xa hoa như vậy.
Ra mở cửa là một dì, bà ấy chắc là mẹ của Cố Bắc, một người phụ nữ ưu nhã.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà ấy, tôi hại Cố Bắc bỏ thi để về tìm tôi, bố mẹ của cậu chắc rất có thành kiến với tôi.
“Dạ, chào dì ạ.” Tôi rụt rè đứng ở cửa.
Mẹ Cố Bắc thấy quần áo của tôi bị tôi vò sắp nát, không nhịn được bật cười: “Là Vãn Vãn à?”
Giọng nói dịu dàng đến lạ, bà ấy không ghét tôi.
Tôi thận trọng gật đầu: “Dì, con tới tìm Cố Bắc ạ.”
Dì đưa tôi vào, cúi người tìm dép cho tôi: “Nó ở trên tầng, để dì đưa con lên.”
Dì đưa tôi đến cửa phòng của Cố Bắc, thấy tôi có chút khẩn trương, dì trực tiếp mở cửa phòng ra đẩy tôi vào.
Trong phòng, Cố Bắc đang đọc sách, nghe thấy có động tĩnh thì ngẩng đầu.
Không ngờ được lại là tôi, Cố Bắc vội vàng bỏ sách xuống đứng lên: “Vãn Vãn, sao cậu lại đến đây?”
Cậu ấy đi về phía tôi, trên khóe mắt cậu ấy có vết bầm, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu.
“Xin lỗi.”. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Xin lỗi!”
Tôi và cậu ấy cùng lúc nói xin lỗi, Cố Bắc sửng sốt một chút, tôi tiếp tục nói: “Xin lỗi, tớ không nên giấu cậu để cậu lo lắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-tham-be-nhut-nhat/2983135/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.