Úc Tử Tịnh cùng Cận Sương ở dưới lầu tách ra, nàng lên lầu từ trong túi Cận Sương đưa lấy ra một hộp thuốc cảm mạo, cụp mắt nghĩ gì đó rồi mới xé vỏ hộp ra, rót một ly nước, viên thuốc màu sẫm, vị đắng, Úc Tử Tịnh ngẩn người mấy phút sau đó ngửa đầu uống vào.
Nàng đặt cái ly không ở trên khay trà, đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn dưới lầu, xe của Cận Sương đã sớm không còn ở đó.
Bệnh trạng của cảm mạo ngoại trừ choáng váng đầu hay buồn nôn một chút, còn có cảm giác muốn ngủ.
Úc Tử Tịnh dùng ngón tay nắn nắn cái trán, cảm thấy rất ảm đạm, nàng đóng kỹ cửa sổ kéo rèm lại, chậm rãi đi về giường, nằm xuống sau đó nhìn trần nhà, bỗng nhiên nghĩ đến đèn thủy tinh bên trong phòng của Cận Sương, nàng lắc đầu một cái, vùi đầu trong chăn.
Mùi xà phòng quen thuộc, giờ khắc này ngửi thấy có chút xa lạ.
Có thể lần sau gặp lại, nàng nên hỏi Cận Sương đang dùng loại bột giặt nào.
Úc Tử Tịnh nằm ở trên giường đầu hỗn loạn, trằn trọc thật lâu mới ngủ, hô hấp đều đặn, dưới lầu chỉ cách một cái cửa sổ với nàng, người lẽ ra nên đi từ lâu lại đem xe di chuyển đến vị trí khác, Cận Sương ngồi ở trong xe, ngửa đầu nhìn lầu trên, cửa sổ bị đóng kỹ, rèm đã kéo lại, ngăn chặn tất cả ánh mắt quan sát bên ngoài.
Bao gồm cả nàng.
Cận Sương cụp mắt nhìn di động ở ghế phụ, thở dài đạp chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-ta-kho-lam-sao/3589518/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.