Khúc Duệ không biết mơ thấy cái gì, chợt giật mình tỉnh lại, trên gáy nàng đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, sau khi thấy rõ chính mình ở nơi nào, khẽ thở một hơi.
Nàng đứng dậy, chăn mỏng từ trên người rơi xuống, Khúc Duệ cúi đầu nhìn, nhặt lên có chút mơ hồ, quay đầu nhìn cửa phòng bệnh, rơi vào trầm mặc.
Bên trong phòng bệnh chỉ có gió nhẹ lướt qua, không có một tiếng động nào khác, nàng từ từ gấp kỹ chăn đặt lại vào trong ngăn kéo, đi phòng vệ sinh chỉnh trang, vẫn một thân già giặn, đã không còn trẻ nữa, Khúc Duệ dung tay lau đi vệt nước dính đầy trên tấm gương.
Trong mí mắt hoàn toàn là mơ hồ.
Nàng mím mím môi, đáy mắt xoẹt qua tia tàn khốc.
Lại đi ra ngoài, liền nhìn thấy Úc Tử Tịnh vừa mới vào cửa phòng bệnh, thần sắc của nàng hơi động, chủ động bắt chuyện nàng ấy: "Xin lỗi, vừa rồi thất thố."
Úc Tử Tịnh thấy phòng bệnh đã được thu thập thỏa đáng, mặt nàng giãn ra: "Cận phu nhân nói quá lời, ngài còn chưa dùng cơm đi, cần giúp ngài gọi một chút không?"
Khúc Duệ giơ tay: "Không cần cảm tạ, ta còn có việc."
Nàng khêu một phần tóc, xoay người đi tới bên giường của Cận Vân, đưa tay sờ trên mí mắt của hắn, động tác khinh nhu, vẻ mặt trìu mến, giống như toàn bộ hi vọng đều ký thác ở trên thân thể của người đang nằm giường bệnh này vậy, Úc Tử Tịnh yên lặng cúi thấp đầu.
Khúc Duệ thu tay về, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-ta-kho-lam-sao/3589515/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.