Úc Tử Tịnh đi xuống lầu sau cũng không có đi, đứng tại chỗ lắng lại, một hồi lâu di động vang lên, nàng cầm lên để xem, là tin nhắn của Cận Sương phát tới.
Nàng hồi nàng ấy một câu, ở dưới lầu.
Rất nhanh liền nhìn thấy Cận Sương đẩy xe lăn đi ra, Úc Tử Tịnh tiến lên hai bước, nghi ngờ nói: "Ngươi làm sao không ăn cơm?"
Cận Sương tinh tế tỉ mỉ quan sát sắc mặt của nàng, thấy bộ dạng nàng không đau khổ không vui, đầu quả tim như bị đâm nhói, nàng bắt đầu biết tại sao tính cách của Tử Tịnh thay đổi lớn như vậy.
Hoàng hôn buông xuống, chân trời từ từ đen dần, hoàn cảnh của Thành Tây bên này có hơi hơi ầm ĩ, xung quanh tiểu khu đều là tiếng tiểu thương kêu to, còn có tiếng gia trưởng hô hoán trẻ nhỏ, các loại tạp âm trộn lẫn cùng một chỗ, làm Úc Tử Tịnh có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời chỉ thấy khóe miệng của Cận Sương động đậy, không nghe rõ nàng đang nói cái gì.
Một lát sau, nàng mới cúi đầu hỏi: "Cái gì?"
Cận Sương nhìn gò má trắng bệch cùng ánh mắt xa cách của nàng, nỗi đau bé nhỏ trong nháy mắt trải rộng toàn thân, loại tâm tình kia nắm lấy trái tim nàng, làm cho nàng đau nói không ra lời, thấy ánh mắt của Úc Tử Tịnh còn đặt trên người mình, nàng khàn khàn nói: "Khi nào thì bắt đầu?"
Mợ biến thành xa lạ như thế.
Trước đây ngày lễ ngày tết, nàng đều rất hiếm khi thấy mợ, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-ta-kho-lam-sao/3589510/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.