Chương trước
Chương sau
“Chỉ là nhi thần lo lắng.” Hoàng thượng thản nhiên đáp lại.

Thái hậu hừ lạnh, “Hoàng thượng có biết hôm nay Vân mỹ nhân đã làm ra trò gì với người khác?”

Hoàng thượng chau mày đứng lên, trên mi mắt lộ ra vẻ hờn giận nhưng không dám bày ra mặt, “Nhi thần không biết.”

“Hoàng nhi, phi tử mới vào hậu cung mẫu hậu cũng không muốn hỏi nhiều, cũng không phải muốn quản chuyện của con.

Tất cả đều đã giao hết cho Hoàng hậu xử lý, Hoàng hậu cũng hết lòng vì con nên mẫu hậu rất yên tâm.

Nhưng hoàng nhi con đừng quên, Vân mỹ nhân chỉ là một mỹ nhân, đầu của cô ta còn nguyên vẹn cũng là nhắc nhở phải an phận chừng mực.” Lời nói của Thái hậu mơ hồ nhưng lại hàm chứa sự cảnh cáo.

Hoàng thượng càng nhíu mày.

“Nhi thần nghe theo lời mẫu hậu dạy bảo.”



Thái hậu liền khoát tay, uể oải nói, “Con không định ở đây dùng bữa thì về đi.”

Ấy thế mà Hoàng thượng vẫn đứng đấy, “Mẫu hậu, nhi thần còn một chuyện này nữa.”

Thái hậu mất kiên nhẫn hỏi, “Chuyện gì?”

“Nhi thần nghe nói hôm nay Linh Nhi đến ngự hoa viên, xúc phạm Vân mỹ nhân.” Nhắc đến chuyện này, mặt Hoàng thượng đanh lại, toát ra lửa giận.

Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, quả nhiên ngài là vì nữ nhân bên cạnh mà đến, xem ra ngọn gió kia thật hữu dụng.

“Thế sao? Nhanh như vậy đã có người mật báo?” Thái hậu lạnh lùng nói.

Hoàng thượng sao dám làm càn trước mặt Thái hậu.

Vì thế cúi đầu, “Mẫu hậu, Linh Nhi là Bát vương phi, còn Vân mỹ nhân là phi tử của nhi thần, hai người họ cũng coi như có quan hệ mẫu tử.

Hiếu nghĩa này không thể quên.”

Hiếu nghĩa?

Nhưng phải lôi đến cái quan hệ đó ra thế này thật khiến lòng Kiều Linh Nhi có chút kinh hãi.

Đúng là kinh hãi lại kinh hãi, những có một số chuyện nàng vẫn phải xử lý.

“Hồi phụ hoàng, Linh Nhi hôm nay gặp Vân mỹ nhân và Thư phi nương nương ở ngự hoa viên liền đến chào hỏi.



Chỉ là.

.”

Nói đến đây, Kiều Linh Nhi bỗng lặng thinh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hoàng thượng không kiên nhẫn hỏi, “Chỉ là cái gì?”

Thái hậu nào có thể bỏ qua cho kẻ dùng thái độ như thế đối đãi với Kiều Linh Nhi? Dù là nhi tử của bà, bà cũng không cho phép.

Đứa nhỏ đáng yêu này cần gì trà trộn vào gây chuyện với đám người lớn bọn họ chứ.

“Hoàng nhi, tính tình Vân mỹ nhân nên bớt phóng túng một chút, nếu không sáng mai gặp các vị phu nhân không chừng cô ta còn tưởng bọn họ là phi tử Hoàng thượng vừa tiến cung, như vậy e không được tốt.”

Lời này của Thái hậu lập tức khiến Linh Nhi trợn mắt, khiến Hoàng thượng cứng họng, làm cho đám Lục Nhu nghẹn cười.

Sắc mặt Hoàng thượng đã thay đổi, ông không ngờ ra là có nguyên nhân.

Hôm nay Vân mỹ nhân đến ngự thư phòng khóc lóc, tố Kiều Linh Nhi khi dễ nàng, nên ông mới tìm đến Trường Thọ cung.

Nào ngờ người sai lại là Vân mỹ nhân.

“Vâng.

Nhi thần xin nghe theo lời mẫu hậu dạy bảo.”

Thái hậu gật gật đầu rồi phất tay.

Hoàng thượng vừa xoay người đã bị Kiều Linh Nhi gọi ngược lại, “Phụ hoàng.”

Hoàng thượng dừng bước.

Kiều Linh Nhi thấp thỏm nhìn Thái hậu.

Thái hậu cười từ ái, gật đầu với nàng, ý bảo nàng phải dũng cảm, đã có Thái hậu làm chủ.

Vì thế, Kiều Linh Nhi đã thốt ra một câu khiến cả Hoàng thượng lẫn Thái hậu đều ngây người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.