Chương trước
Chương sau
Nhìn đám thị vệ xông vào, lại quay sang nhìn Vân Lam, Kiều Linh Nhi nhất thời chết trân.

Xin hỏi một câu, nàng là người yếu đuối như vậy sao? Nàng có khả năng tự kết liễu sao?

“Hai người các ngươi lui ra ngoài trước đi.” Kiều Linh Nhi khoát tay.

Thấy tiểu thư không giống như đang nghĩ quẩn, hai tên thị vệ nhìn nhau rồi lui xuống.

Vân Lam rụt rè nhìn Kiều Linh Nhi, đầu càng cúi thấp, “Tiểu thư, tại, tại nô tỳ hiểu lầm.”

Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, “Vân Lam, ngươi có thể xem xét rõ tình hình rồi mới lên tiếng được không?”

Vân Lam thực sự biết sai rồi.

Cô không biết rốt cuộc tiểu thư cần dây để làm gì, chỉ sợ tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng.

“Xin lỗi tiểu thư.”

Kiều Linh Nhi cũng chẳng còn lòng dạ nào nói thêm điều gì, hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách rời khỏi vương phủ, sau đó đi cứu Hoàng tổ mẫu.

“Ngươi mau tìm cho ta sợi dây đi, chuyện này đừng để bất kì ai biết.”

Vân Lam không dám thắc mắc, lập tức xoay người rời đi.

“Tiểu thư, người cần dây để làm gì?” Vân Lam đưa dây đến, lặng lẽ hỏi.

Cầm sợi dây, Kiều Linh Nhi đi vào điện, tìm một cửa sổ gần hướng hoa viên, nàng bèn thắt sợi dây trên một cây cột trong phòng, đầu kia ném ra ngoài cửa sổ.

“Tiểu thư, người, người định làm gì?” Vân Lam ngạc nhiên hỏi.

“Không thể từ cửa chính bước ra, vậy chúng ta đi cửa sau.

Mau lên, ngươi xuống trước đi rồi đỡ ta.” Kiều Linh Nhi thúc giục.

Nếu cửa sổ phòng này không quá câu nàng cũng không cần phải dùng cách này.

Xung quanh cũng không có mấy người, nàng đã sớm xem xét.

Có lẽ chính vì cửa sổ này quá cao, khi tuần tra cũng thấy yên tâm nên không đề cao cảnh giác.

Trước nay Vân Lam vốn nhát gan, cũng không biết võ công, cứ thế mà đi ra ngoài xem ra khá nguy hiểm, vẻ mặt như van lơn, “Tiểu thư, chúng ta phải ra ngoài bằng cách này sao?”



Kiều Linh Nhi không chút nghĩ ngợi gật đầu, “Nhanh chân một chút.”

Không biết tên kia rốt cuộc là ai, đến cùng là định làm gì mà phải bắt cóc Hoàng tổ mẫu, nhất định không có ý tốt.

Nàng nhất định phải dốc sức cứu bằng được Hoàng tổ mẫu.

Sau cùng, Vân Lam đành nhận lệnh leo lên ghế, sau đó leo lên cửa sổ rồi cầm sợi dây, Kiều Linh Nhi bèn đạp cho nàng ta một cái, tiếp đất.

Nàng xem xét bên ngoài, nhẹ nhàng cười rồi cũng leo lên ghế, lẹo xuống dưới bằng sợi dây.

Hai người thấy xung quanh không có ai liền lặng lẽ bước đến cửa sau.

Dọc theo đường đi tuy không bị phát hiện, nhưng khi bước đến cửa mới phát hiện rằng không thể cứ thế này đi ra, lính gác cửa hiện đã nhiều gấp đôi.

“Tiểu thư, như vậy chúng ta làm sao ra ngoài?” Vân Lam sốt ruột nhìn về phía cửa, người như nhiều vậy nhất định không thể bước ra ngoài.

Kiều Linh Nhi đặt tay bên khóe miệng, làm một tư thế thật ngầu, sau ngửa đầu lên ngắm mặt trời trên cao, rồi kéo Vân Lam đi theo đường khác.

Nếu nàng nhớ không nhầm thì vào giờ này hôm nay sẽ có người đưa rau, củi vào vương phủ, phải đi ngay mới kịp.

“Tiểu thư…” Vân Lam định lên tiếng thì đã bị Kiều Linh Nhi quát phủ đầu, “Câm miệng.”

Vân Lam đành im miệng.

Hai người đến nhà bếp quan sát mọi người làm việc, Kiều Linh Nhi kêu Vân Lam lén chui vào hạp rau, xem xem bên trong còn rau hay không.

“Tiểu thư, bên trong không còn gì.”

“Vậy ngươi mau chui vào.” Kiều Linh Nhi cẩn thận quan sát xung quanh.

“Tiểu thư…” Vân Lam nóng ruột, sao tiểu thư có thể nảy ra chủ ý bỏ trốn như thế này chứ?

“Mau mau vào, có người đến.” Kiều Linh Nhi thật muốn đập chết nha đầu kia, cứ chần chừ như thế là sao

Vân Lam là một người thức thời, biết tiểu thư tức giận liền ngậm cái miệng nhỏ lại, bò vào hạp rau.

“Ha ha ha, tạ ơn Tạ quản gia, nếu ngày mai cũng cần rau tươi thì cứ nói.”

Tiếng cười của cô bán rau truyền đến, Kiều Linh Nhi khẩn trương nói, “Vân Lam, lát nữa ngươi đừng lên tiếng, ra khỏi phủ rồi ta sẽ ngăn đại nương lại, đến lúc ấy ngươi nhớ chạy đi.”

Bất kể Vân Lam có nghe hay không, Kiều Linh Nhi đã chui tọt vào xe ngựa.

Vóc dáng nàng nhỏ nhắn chui lọt vào trong, chỉ sợ xiêm y sẽ lộ ra.

Suy nghĩ một chút, nàng kéo tà váy buộc chéo vào nhau, thế này đi lại không dễ dàng.

Nhưng không sao, cũng chẳng cần đi lại.

Lúc này Kiều Linh Nhi đã chuẩn bị xong, cô bán rau cũng đã bước đến bên xe ngựa.

“Đại ca bán củi, huynh đi trước đi.” Cô bán rau cất tiếng.

Anh bán củi gật đầu, nhảy phốc lên ngựa, hét một tiếng “giá”, tiếng roi quất lưng ngựa giòn giã.

Cô bán rau cũng theo sau.

Đến cửa vương phủ.

“Dừng lại, làm gì đây?” Thị vệ gác cửa hô lớn.



“Ha ha ha, các vị đại ca, ta đến đưa củi, trong xe trống rỗng không hàng, ngày mai còn phải đến một chuyến.”

Anh bán củi còn chưa nói dứt lời, mấy tên thị vệ đã hỏi đến cô bán rau phía sau, “Bên trong chứa gì?”

“À, các vị đại ca, bên trong không có gì cả, ta vừa đưa rau đến chỗ Thất vương gia.” Cô bán rau ôn tồn nói.

“Mở ra xem.” Một tên thị vệ lên tiếng, tay dùng kiếm hé mở miệng hạp.

Vân Lam nằm trong hạp khẽ run lên, thiếu điều muốn té xỉu.

“Chuyện này…” Cô bán rau nói khó với họ, “Các vị đại ca, cái hạp này trước nay chuyên dùng để vận chuyển rau củ cho Thất vương gia.

Trừ bỏ khi chất rau hay khi hạ rau thì nhất định không thể mở, đây là quy định của Thất vương gia, mong các vị đại ca thứ lỗi.”

Thứ quy tắc này bọn họ chưa từng nghe qua, trong lòng sinh bất mãn, nhận thấy quyền lợi bị khiêu khích, “Ngươi còn chưa chịu mở ra?”

Anh bán củi và cô bán rau cùng nhau vào phủ, hai người họ hợp tác cũng đã ba năm rưỡi có hơn.

Thường ngày, chỉ khi Thất gia ở phủ mới yêu cầu bọn họ đưa hàng đến, quy củ của Thất gia bọn họ đương nhiên hiểu.

Hai người bọn họ cũng cần bảo trợ nhau!

Cô bán rau bị người ta bắt nạt, anh bán củi nào có thể khoanh tay đứng nhìn.

“Các vị đại ca, hạp này đúng thật không thể mở, nếu các vị đại ca không tin có thể đi tìm…”

Anh bán củi còn chưa nói hết câu đã bị người ta tát cho một bạt tai, “Ngậm miệng lại, đây không phải chuyện của ngươi, mau đi đi.”

Điều này hiển nhiên chọc tức Kiều Linh Nhi, phải biết nàng chui trong xe ngựa chẳng sung sướng gì, rất mệt đó! Đám người kia hết lần này đến lần khác đều làm khó không để người ta đi, khác gì muốn khi dễ người ta.

Để hôm nào đó nàng nhất định phải giáo huấn bọn họ.

“Kìa kìa, đợi một chút, đợi một chút.” Quản gia trò chuyện với cô bán rau khi nãy chạy đến.

Cô bán rau như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng xuống xe ngựa, “Quản gia, ông đến rồi.”

Lão quản gia trước mặt này quyền hành không lớn nhưng suy cho cùng cũng là quản gia của vương phủ, mọi người cũng nể mặt vài phần.

Mấy tên thị vệ cũng không dám lớn lối.

“Thái nương à, khăn tay của cô bị rơi, cũng may chưa có ra khỏi phủ bằng không thì phiền phức rồi.”

Trông lão quản gia lau mồ hôi, cô bán rau liền nở nụ cười, “Chẳng phải ngày mai còn đưa rau đến nữa sau, ngày mai đến lấy cũng được nàng, phiền ngài vất vả rồi.”

“Cô không biết rồi, Thất gia vừa báo tin ngày mai cô không cần đưa rau đến phủ.” Lão quản gia thở hổn hển nói.

Cô bán rau liền tò mò hỏi, “Sao lại không cần? Chẳng phải Thất gia vẫn đang ở kinh thành sao? Trong khoảng thời gian này đều phải đưa đến, sao đột nhiên lại…”

Lão quản gia không nói gì thêm, vội vàng khoát tay, “Ài, chuyện của chủ tử, phận người làm như chúng ta nghe theo là được rồi.”

Cô bán rau trầm tư, cũng không lên tiếng.

“Được rồi, cô mau đi đi.” Lão quản gia lại khoát tay.

Cô bán rau lo lắng kéo ống tay áo lão quản gia, “Quản gia, ngài giúp tôi với.

Ngài từng nói hạp rau không được phép mở, thế mà bây giờ các vị đại ca này lại muốn kiểm tra, ngài nói xem…”

Lão quản gia nổi giận, trừng mắt nhìn mấy tên thị vệ, “Các ngươi làm vậy là có ý gì? Muốn tạo phản sao? Lời của Thất gia cũng bỏ ngoài tai? Hạp này dựa vào các ngươi có thể mở sao? Nếu xảy ra vấn đề gì các ngươi có gánh nổi không?”



Đám thị vệ lặng ngắt như tờ.

Trong lòng Kiều Linh Nhi có hơi hổ thẹn, hóa ra hạp rau này quý giá như vậy sao? Nàng đúng thật là không biết nên mới để Vân Lam chui vào, tội lỗi, tội lỗi quá.

Không biết khi Tư Đồ Hiên bết chuyện hạp rau này từng có người chui vào sẽ phản ứng ra sao đây.

“Còn không mau lui xuống?” Lão quản gia lớn tiếng quát.

Đám thị vệ mỗi tên đều có vị trí và cương vị riêng, lui về thủ vững.

Cô bán rau nói tiếng cám ơn rồi lên xe ngựa đi ra ngoài.

“Ủa, các huynh nhìn xem, thứ màu trắng dưới xe này là vật gì?”

“Bỏ đi, cẩn thận kẻo lại bị phạt.”

“Cũng phải, thôi bỏ đi.”

Kiều Linh Nhi biết thứ bọn họ đang nói đến là quần của nàng, tự nhiên lại bị phát hiện.

Quan sát thấy trên đường không quá đông người qua lại, Kiều Linh Nhi buông chân nhỏ xuống rồi buông tay, cả người ngã lăn dưới đất.

“Ui cha, đau quá.” Kiều Linh Nhi xoa cái mông nhỏ, dẩu cái miệng nhỏ oán thán.

Nhưng nàng cũng chỉ cười cười rồi phủi bụi đất bám trên người, không để ý đến phản ứng của người bên cạnh, nói với theo xe ngựa của cô bán rau, “Vị đại nương phía trước, vị đại nương phía trước…”

Cô bán rau nghe tiếng hô lớn bèn “hu” một tiếng, xe ngựa dừng lại.

Nàng ta quay đầu đã thấy một đứa nhỏ chạy về phía mình, “Bạn nhỏ, em gọi ta sao?”

“Phải… Đại nương, người, có phải người làm rơi đồ không?” Kiều Linh Nhi tay chống eo nhỏ, vừa thở hổn hển vừa nói, ánh mắt liếc về phía xe ngựa, thấy người trong hạp đã lú ra liền thở phào một hơi, “Đại nương, con thấy cái khăn này rơi xuống từ xe của người, người xem có phải hay không…”

“Bạn nhỏ, chiếc khăn này không phải của đại nương.”

Vân Lam đã xuống xe ngựa, Kiều Linh Nhi thở phào gật đầu, “Vậy sao, có lẽ là con nhìn lầm.”

Cô bán rau khẩn trương đánh xe đi.

Kiều Linh Nhi liền nở nụ cười, nhưng khi thấy khuôn mặt kia, nàng thấy như muốn khóc, thật tình nàng không ngờ sẽ gặp phải người kia!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.