Đã qua nhiều năm, nếu mọi chuyện đều phát triển theo kế hoạch của Độc Cô Phi, sự tình đến nước này tất là lúc phải xuất sơn.
Nào ngờ, Độc Cô Phi vẫn lắc đầu, “Vẫn chưa phải lúc.”
Kiều Linh Nhi phiền lòng, những tưởng mọi sự sẽ không lệch khỏi suy nghĩ của nàng, chỉ cần nàng đồng ý với Độc Cô Phi, nhất định ông ta sẽ xuống núi, xem ra nàng đã quá coi thường ông ta rồi.
“Tướng quân không xuống núi thì làm sao nắm giữ đại cuộc? Làm sao phục quốc?”
Kiều Linh Nhi nhíu mày, ý giễu cợt trong ánh mắt càng thêm rõ ràng, thậm chí khóe môi cũng đã nhếch lên đầy khiêu khích.
Độc Cô Phi thấy vậy trong lòng không phải không cảm thấy điều gì, dù sao tất cả những gì y làm đều vì Hiên Viên quốc, vậy mà công chúa lại hoài nghi y hết lần này đến lần khác, phủ nhận công sức của y, thậm chí còn không tương trợ.
Thật không giống như suy nghĩ của y năm xưa!
“Thuộc hạ xuống núi sẽ cần công chúa tương trợ, nếu công chúa không chịu giúp thì dù có hạ sơn cũng chẳng nên chuyện.
Thay vì hạ sơn để phụ lòng tiên hoàng, chi bằng ở lại núi cao thay ngài niệm kinh cầu phúc.”
Kiều Linh Nhi gật gù như có điều suy nghĩ, “Không biết khi bách tính đến đây cầu phúc, trong chùa có thức ăn không?”
Độc Cô Phi bối rối không hiểu vì sao đột nhiên công chúa lại hỏi chuyện này.
“Ta nghĩ nếu không muốn Phật tổ trách tội, khi bách tính lên núi cầu phúc mà không kịp quay về, trong miếu hẳn là có thức ăn.” Kiều Linh Nhi chẳng bận tâm Độc Cô Phi kia ngạc nhiên ra sao, nàng cứ lẩm bẩm rồi ngẩng đầu nhìn ông ta với vẻ vô tội, khuôn mặt như muốn nghe đáp án khẳng định, khẳng định rằng quả thật Phật tổ từ bi.
Độc Cô Phi lặng thinh, một lát sau mới đáp lại, “Nếu gặp phải tình huống đặc biệt, hẳn là phải cho nơi ăn chốn ở.”
Kiều Linh Nhi đứng dậy dứt khoát, nàng bước ra ngoài, “Nếu vậy thì ta sẽ ở lại đây.”
Khi đi đến cửa, Kiều Linh Nhi chợt dừng bước, nàng quay đầu nhoẻn cười thật khẽ, ý cười lạnh lùng, “Khi nào tướng quân cho ta thuốc gia, khi ấy ta sẽ hạ sơn.
À phải rồi, quên không nói với ông một câu, nếu Hoàng hậu là người hai lòng, chỉ e kế hoạch của ông sẽ thất bại.”
Nói xong, nàng đi thẳng không ngoảnh lại nữa.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Vừa nhìn thấy bóng dáng tiểu thư bước ra, Thời Thiến đã vội bước lên đón.
Thường ngày, cứ mỗi khi tiểu thư gặp người ta, khi trở lại Vân Lam luôn vội vàng hỏi han, khi ấy nàng ta còn thấy buồn cười, nghĩ rằng Vân Lam quá lo lắng.
Nhưng hôm nay, bản thân nàng ta cũng không kiềm chế được mà như vậy, song lại không cảm thấy kì lạ chút nào.
Sắc mặt Kiều Linh Nhi không đổi, lửa giận khi còn ở trong miếu đã tiêu tan, nàng lắc đầu, “Không sao, tạm thời chúng ta ở lại đây.
Tuy thức ăn không ngon, nhưng vẫn tốt hơn ngày ngày phải lên núi xuống núi.”
Sau câu cuối cùng, giọng nàng hơi cao lên.
Thời Thiến có phần không hài lòng, nhưng khi ngẩng đầu đã thấy lão sư phó bước đến, nàng ta cũng hiểu tình hình nên vội đáp, “Dạ, tiểu thư.”
Độc Cô Phi cũng muộn phiền, thế nhưng công chúa đã quyết, y chỉ còn cách nghe theo.
“Người đâu, chuẩn bị một gian phòng cho vị thí chủ này.” Độc Cô Phi phất tay dặn dò tiểu đồng.
Kiều Linh Nhi lại xoay người, nàng cười híp mắt đáp, “Tiểu sư phụ, phiền sư phụ chuẩn bị giúp ba gian phòng, chúng tôi có ba người.”
Tiểu đồng chưa từng thấy vị tỷ tỷ nào xinh đẹp nhường này, khuôn mặt chợt ửng đỏ.
Thế nhưng cũng có phần khó xử, dù gì sư phụ cũng dặn chuẩn bị một gian, mà vị nữ thí chủ này lại muốn ba gian, việc này…
“Cứ theo lời thí chủ dặn dò, mau đi đi.” Độc Cô Phi thở dài phất tay, mắt liếc nhìn Kiều Linh Nhi rồi xoay người vào điện chính.
Khi bóng dáng Độc Cô Phi vừa khuất, nụ cười trên môi Kiều Linh Nhi cũng tiêu tan, thay vào đó là sự lạnh lùng.
“Tiểu thư, người không quay về kinh sao?” Thời Thiến không yên lòng hỏi.
Kiều linh Nhi nhìn về phía Thời Bố, “Thời Bố, tạm thời ngươi quay về kinh báo tin cho sư phụ, rằng ta đã quyết, xin nhờ sư phụ dốc hết sức lực kiềm hãm độc tính, ta nhất định sẽ mang thuốc giải về.”
Trước khi đi, sư phụ từng kể rất nhiều, cho nàng không ít manh mối, nhưng tuyệt đối nàng không dễ khuất phục như vậy.
Dù cho đến cuối cùng nàng sẽ phải đồng ý với yêu cầu của Độc Cô Phi, nàng cũng muốn đấu một phen.
Có khi, cuối cùng Độc Cô Phi lại nghe theo lời đề nghị của nàng, buông tay kế hoạch kia.
“Tiểu thư, người…”
“Đi đi.” Kiều Linh Nhi khoát tay, “Hiên không chờ được nữa, tạm thời ta không thể về kinh ngay, dặn dò Dật chú ý mọi thứ, nếu có tình hình gì thì lập tức truyền tin báo.”
Khi nói những lời này, đôi mắt đen láy ánh lên vầng sáng.
Nàng đang nhớ đến nam tử đang nằm trên giường bệnh ở kinh thành, nhớ đến những người thân trong kinh, bằng hữu và nhiều nhiều nữa.
Thế nhưng ngay lúc này nàng không thể lui bước, nàng phải chiến đấu!
“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.” Thời Bố đáp lời rồi xoay người hạ sơn.”
“Tất cả cứ tạm nghỉ lại.” Kiều Linh Nhi xoay người.
Độc Cô Phi không hề nghi ngờ lời nói của Kiều Linh Nhi, dù sao công chúa cũng không có lý do gì để lừa dối y.
Nếu quả thật hoàng hậu Nam Hạ ra tay với công chúa, tất nói lên ả ta là kẻ hai lòng.
Kẻ hai lòng tuyệt không thể giữ lại!
Trong đáy mắt Độc Cô Phi ánh lên tia hung ác.
Thấy sắc trời đã tối, ánh mắt Độc Cô Phi bỗng âm u, y xoay người vào trong đổi bộ y phục đen rồi xuống núi.
“Tiểu thư, y đã xuống núi.” Thời Thiến âm thầm đến bẩm báo với Kiều Linh Nhi.
Dưới ánh nến, đôi mắt ngọc sáng rực, lóe lên tia gian trá.
Vầng sáng ấy dường như quá chói mắt, khiến Thời Thiến không kìm được phải run lên, buột miệng hỏi, “Tiểu thư, người định làm gì?”
Kiều Linh Nhi cười ra vẻ vô tội, “Ta không định làm gì cả.”
Thời Thiến chết lặng, cảm giác như không còn sức kháng cự, sau cùng đánh cúi đầu nói, “Tiểu thư, người đã biết y sẽ phải xuống núi?”
Kiều Linh Nhi không che giấu nổi nụ cười nữa, ấy là nụ cười đắc ý.
Đừng nói chuyện hoàng hậu phái người truy sát nàng là thật, dù là giả, nếu nàng nói ra tất Độc Cô Phi sẽ vì hoàn thành sứ mệnh, vì hoàn thành trọng trách trên vai mà truy cứu đến cùng, hoàng hậu không tránh khỏi một phen chất vấn.
Vừa hay chuyện này sẽ khơi mào mâu thuẫn giữa hai người, khiến bọn họ hiểu sai về nhau, tự khắc những hợp tác sau này cũng không suôn sẻ, mục đích của nàng cũng coi như đạt thành.
Thời Thiến cảm thấy tiểu thư ngày càng thông minh, sự thông minh khiến người ta có cảm giác kinh hãi.
Mà nụ cười trên mặt tiểu thư lúc này, vừa như đắc ý, vừa mang vẻ thâm hiểm.
Song nàng ta biết, nỗi bất đắc dĩ là lớn hơn cả, vì Thất vương gia vẫn đang nằm trên giường, độc thấm trong người vẫn chưa giải được, tạm thời chưa thể tỉnh lại.
Tiểu thư nhất định rất bận tâm nhưng không muốn khiến nàng ta lo lắng nên mới cố gượng cười.
Trong lòng tiểu thư, rốt cuộc không biết đang đau khổ đến nhường nào?
“Ông ta phải xuống núi giải quyết.
Thời Thiến, ngươi và Tả Sấm đi hái một ít huyết liên, nghe nói huyết liên dưới ánh trăng có một vẻ đẹp lạ kì, lúc ấy dược tính phát huy mạnh nhất, các ngươi đi hái một ít về thử xem công hiệu ra sao.” Kiều Linh Nhi trả lời câu hỏi của nàng một cách đơn giản nhất, sau đó dặn dò thêm.
Thời Thiến vang theo, nàng ta gọi Tả Sấm đến phía sau núi.
Nào ngờ lại bị tiểu đồng ngăn lại.
Thời Thiến không kiên nhẫn hỏi, “Vị tiểu sư phụ này, phiền sư phụ nhường đường, chớ làm lỡ chuyện của ta.”
Tiểu đồng vừa nhẹ nhàng nhưng không kém phần lạnh lùng nói, “Trên núi có quy định, sau khi trời tối bất kì ai cũng không được ra phía sau núi hái huyết liên.
Nếu thí chủ nghỉ tạm trên núi, vậy xin hãy quay về nghỉ ngơi.”
Tả Sấm không nói hai lời lập tức động thủ.
Vốn nghĩ đối phó với một tiểu đồng chẳng phải chuyện khó, Tả Sấm không dám dùng hết công lực, nào ngờ công phu của tiểu đồng không chênh lệch với y là bao, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Thời Thiến cũng đã nhận ra, nàng ta chau mày, khi vừa quay đầu đã thấy tiểu thư đứng phía sau, “Tiểu thư.”
Nghe giọng Thời Thiến, Tả Sấm thu tay lại đứng vững một bên.
Kiều Linh Nhi nhìn tiểu đồng với vẻ tán thưởng, nàng dịu dàng cất tiếng, “Võ công của tiểu sư phụ tốt thật, chẳng hay là do ai truyền dạy?”
“Toàn bộ đều do sư phụ truyền lại.” Tiểu đồng nghiêm túc đáp, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, có thể thấy rõ sự không vui.
Kiều Linh Nhi chớp mắt, nói vậy võ công của Độc Cô Phi không hề thấp? Không biết nếu giao chiến với sư phụ, ai thắng ai thua đây?
“Thí chủ, đến giờ này xin hãy quay về nghỉ ngơi, đừng đi lại trong núi.” Tiểu đồng nghiêm túc dặn dò.
Kiều Linh Nhi lại nhíu mày, “Lạ chỗ nên khó ngủ, cho nên ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, chỉ cần không quấy rầy lão sư phụ tu luyện là được đúng không?”
Tiểu đồng lại nhíu mày, “Xin thí chủ hãy quay về.”
Buổi tối không được đi dạo trong núi, chẳng lẽ Huyết sơn sẽ có chuyện lạ phát sinh vào giờ này?
Tính Kiều Linh Nhi vốn thuộc loại phản kháng, càng cấm càng muốn làm.
Không cho nàng đi dạo à? Nếu nàng nghe theo, nàng có còn là Kiều Linh Nhi không?
“Nghe nói huyết liên vào buổi tối thường đẹp hơn, trong lòng ta có hơi tò mò, nếu không thể đi dạo một mình, chẳng hay tiểu sư phụ có bằng lòng cùng đi một đoạn?”
Sắc mặc tiểu đồng biến đổi, cái miệng nhỏ mấp máy, lắc đầu, “Xin thí chủ quay về cho.”
Sự thay đổi của tiểu đồng lọt cả vào mắt Kiều Linh Nhi, sự hiếu kì trong lòng càng dâng cao, đương nhiên không thể bỏ qua.
“Nếu tiểu sư phụ thấy không tiện, ta cũng không quấy rầy.
Thời Thiến, chúng ta về nghỉ thôi.”
Kiều Linh Nhi cười khẽ rồi xoay người đi vào phòng.
Thời Thiến chau mày, trong lòng như đã đoán biết được tiểu thư muốn gì, nàng ta cũng quay vào trong.
Tiểu đồng thở dài một hơi, vị thí chủ ban nãy võ công cao cường, nếu như ba người cùng xông lên, một mình y chắc chắn không chống đỡ nổi, may mà… Không biết khi nào sư phụ mới quay về, y phải trông chừng miếu thờ cẩn thận.
Độc Cô Phi thâm nhập hoàng cung, y đến thẳng cung Phượng Nghi, nhẹ nhàng di chuyển thân ảnh, vô thanh vô tức tiến vào, “Dạo này có khỏe không?”
Hoàng hậu cứng người, quay đầu nhìn về phía cửa với vẻ không dám tin, “Sao ngài lại đến đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]