Nàng không chỉ kinh ngạc về vết máu trên ống tay áo hắn, mà còn về sắc mặt của hắn: mặt đỏ ửng, mồ hôi lấm tấm trên trán, gân xanh thậm chí nổi rõ lên.
“Thất ca, huynh làm sao vậy?” Tư Đồ Dật kinh ngạc hỏi.
Kiều Linh Nhi nhìn chằm chằm Tư Đồ Hiên, không nói gì, nhưng hành động nắm chặt tay đã thể hiện rõ sự phẫn nộ của nàng.
Chết tiệt, Hiên quả nhiên trúng loại độc này.
Không nghĩ ngợi nhiều, Kiều Linh Nhi bước đến kéo tay Tư Đồ Hiên đi ra ngoài.
Tư Đồ Dật cảm thấy khó hiểu, vội vã theo ra ngoài, gọi, “Linh Nhi, tẩu dẫn Thất ca đi đâu? Thất ca thấy khó chịu, tẩu bắt mạch xem huynh ấy có sao không, rồi để huynh ấy nghỉ ngơi.”
Tư Đồ Dật cứ thế mà quở trách Kiều Linh Nhi.
Linh Nhi dừng bước, hung dữ quay đầu lại, “Câm miệng, ta biết chuyện gì xảy ra.”
Ngay lúc Tư Đồ Dật sững người, Tống Dân tiến lên, bối rối nhìn chủ tử của mình, khó xử lên tiếng, “Gia, ngài cũng muốn biết Thất gia bị gì, đúng không?”
Tư Đồ Dật lúc này mới nhận ra mình mới bị khiển trách.
Gan của Linh Nhi càng lúc càng lớn, ạch, có vẻ là lúc nào cũng lớn, chỉ là lâu rồi y không được trải nghiệm nên cảm thấy là lạ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tống Dân dáo dác nhìn xung quanh, thấy không có người mới cúi đầu nói, “Thuộc hạ nghe Thời Bố nói, Thất gia trúng mị dược.”
“Mị dược?” Tư Đồ Dật không kìm được thốt lên, dáng vẻ kia của Thất ca, hoá ra là…
“Gia, tiểu thư có thể giải độc cho Thất gia sao?” Tống Dân thấy Thất gia sững sờ, lo lắng hỏi.
Là mị dược, ai cũng biết cách giải, lẽ nào…
“Không bàn về chuyện này nữa.” Tư Đồ Dật xoay người rời đi, lạnh lùng bỏ lại câu nói.
Tống Dân vô tội sờ mũi, dường như y nói gì sai rồi nên gia mới tức giận.
Lúc Kiều Linh Nhi kéo tay Tư Đồ Hiên về phòng nghỉ, cảm nhận được lòng bàn tay hắn ngày càng nóng, lòng nàng thấy đau nhói.
Hắn chỉ tiến cung, sao lại trúng mị dược? Mị dược không giống độc dược, người trúng mị dược không thể khống chế được chính mình, nếu có thì được mấy người? Vậy mà hắn vẫn chịu được cho đến khi hồi phủ, giữ vững được sự tỉnh táo áy, rốt cuộc hắn phải kìm nén thế nào?
Nàng tất nhiên đoán được chuyện gì đã xảy ra, nàng nhất định rất khó chịu.”
“Linh Nhi.”
“Câm miệng.” Kiều Linh Nhi hung dữ hét lên, không quay đầu lại mà vẫn kéo hắn đi về phía trước.
Tư Đồ Hiên bất đắc dĩ theo nàng.
“Linh Nhi.” Giọng nói của Thiến Vân lão nhân từ phía sau truyền đến.
Kiều Linh Nhi dừng bước, lúc này mới xoay người về phía ấy, “Sư phụ, sau này Linh Nhi sẽ tạ lỗi với người.” Dứt lời, chân nàng lại thoăn thoắt bước đi.
Thiến Vân lão nhân đưa tay muốn gọi nàng, nhưng lại không có chút sức lực nào.
Nha đầu Linh Nhi kia vốn thông minh, nàng biết phải làm thế nào.
Xuân dược có giải dược nhưng sẽ tổn hại cơ thể, Linh Nhi sao lại để tiểu tử Tư Đồ Hiên bị tổn thương chứ?
Nha đầu này trưởng thành rồi, đã là của người ta rồi.
“Sư phụ, người không đi cứu Thất gia sao?” Thời Thiến sốt ruột tiến đến, nàng vừa nghe nói Thất gia trúng xuân dược.
Trước đây nàng từng ở thanh lâu, tất nhiên biết xuân dược là loại thuốc như thế nào.
Người trúng xuân dược phải giao hợp với người khác mới có thể giải được dược tính.
Dù có giải dược nhưng người bình thường không biết cách sử dụng, và người trúng phải sẽ chịu sự tổn thương rất lớn.
Nhưng lúc này đây, nếu muốn giải độc, chỉ cần tiểu thư…
“Cứ lui xuống trước đi, tạm thời không cho kẻ nào đến gần nơi này.” Thiến Vân lão nhân thở dài, thoáng nhìn cửa bị đóng lại, lắc đầu, rồi xoay người.
Thời Thiến chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của sư phụ, phân phó mọi người lui ra, mình thì đứng xa xa, để biết được khi nào tiểu thư cần.
Trong phòng.
Tư Đồ Hiên nhìn người con gái đang vì mình mà cởi y phục, đôi lông mày càng nhíu chặt, giọng nói khàn khàn, “Linh Nhi.”
Kiều Linh Nhi không nói, chỉ ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục hành động của mình.
Có thể là quá hồi hộp, dĩ nhiên không thể bảo hắn cởi áo ra, lòng nàng cảm thấy rất giận.
Đôi tay nhỏ bé cố sức cởi y phục trên người hắn.
Tư Đồ Hiên kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ, thở dài một tiếng, bắt lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Nào ngờ chỉ động tác như vậy, cơ thể hắn nóng rực cả lên, đôi mắt càng lúc càng sâu, giọng nói cũng khàn đi, “Linh Nhi, đừng nhúc nhích.”
Kiều Linh Như ngước mắt nhìn hắn, nói rõ quyết tâm của mình.
“Linh Nhi, loại thuốc này có giải dược, bây giờ nàng mau chế giải dược cho ta uống là được rồi.” Hắn không muốn tổn thương nàng! Tuy hắn rất muốn nàng, nhưng trước khi cưới nàng thì hắn tuyệt đối không làm thế.
“Chàng biết giải dược sẽ làm tổn hại rất lớn đến thân thể.” Kiều Linh Nhi bực bội nói, hốc mắt đã hồng hồng.
Từ Đồ Hiên thở hắt ra, sau lại hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi sự hỗn loạn đang thiêu đốt trong lòng, “Không sao đâu, ta chịu được.”
“Nhưng ta không muốn.” Kiều Linh Nhi hét lên, nàng tuyệt đối không muốn thấy hắn chịu thương tổn, “Hiên, chàng quá hiểu làm như vậy sẽ tổn hại thế nào.
Ta không để chàng xem nhẹ bản thân mình như thế đâu.”
Nói xong, Kiều Linh Nhi toan hất tay hắn ra, tiếp tục ý định của nàng.
Tư Đồ Hiên rất tức giận, cố gắng vận hết sức lực ngăn nàng lại, “Linh Nhi, đừng nhúc nhích, ta không muốn làm tổn thương nàng.”
Ngốc quá, vào lúc này còn lo chuyện tổn thương hay không tổn thương gì chứ.
“Không, chàng không làm tổn thương ta.” Kiều Linh Nhi định thực hiện lần thứ hai.
“Linh Nhi, nàng hãy nghe ta.” Tư Đồ Hiên lập tức cản nàng lại, hắn thì thào, “Trước khi chúng ta thành thân, ta tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với nàng.
Nghe ta đi, Linh Nhi, nàng hãy đi chế thuốc giải ngay, ta tin nàng sẽ làm được.”
“Ta không muốn.” Lệ tuôn thành hàng, nàng hét lên một tiếng xé tim gan rồi nói, “Hiên, có phải chàng rất ghét ta không?”
Tư Đồ Hiên luống cuồng đến mức quên cả ngọn lửa đang thiêu đốt vì xuân dược, hắn vội lau nước mắt trên khuôn mặt nàng, “Nói bậy.”
“Vì sao chàng không muốn ta? Vì sao chàng không chịu đồng ý với ta?” Chàng đã thành ra thế này vì sao còn suy nghĩ quá nhiều như thế? Hiên, chàng thật ngốc, chỉ cần chàng đồng ý với ta thì sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn gì.
Ta cam tâm tình nguyện mà!
“Linh Nhi, ta không muốn làm tổn thương nàng.”
“Chàng không cần ta mới khiến ta tổn thương, chàng ngồi trước mặt ta còn nói không muốn ta, rõ ràng là chàng ghét bỏ ta.” Kiều Linh Nhi càng nói càng rơi nước mắt.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi chạm vào lòng bàn tay Tư Đồ Hiên, lửa thiêu cuồn cuộn trong lòng khiến hắn mất tự chủ, nhẹ nhàng gạt giọt lệ trên mặt nàng, cúi đầu thì thầm, “Linh Nhi, nha đầu ngốc của ta…”
Kiều Linh Nhi chẳng ngại ngùng, nàng đáp trả lại, chính vì muốn giúp hắn hạ dục hỏa, chính vì không muốn hắn chịu ngột ngạt thêm nữa.
Tư Đồ Hiên biết chỉ cần nàng có động thái, tất y sẽ mất kiểm soát.
“Linh Nhi.” Tư Đồ Hiên gần lên một tiếng, nha đầu kia quả to gan, nàng còn dám dùng tay.
Kiều Linh Nhi trừng mắt, nếu không dùng tay tăng tốc, hắn sẽ càng chịu khổ lâu.
Nào ngờ cái trừng mắt của nàng thành tác nhân thúc giục, khi vật kia thay đổi, nàng lập tức ngây ra, nhìn nó trân trối như bay hồn bạt vía.
Tư Đồ Hiên mỉm cười, trở mình bảo, “Linh Nhi, nàng không còn cơ hội quay đầu nữa rồi.”
Kiều Linh Nhi định phản bác nhưng cơ thể như bị thứ ma lực nào đó khống chế.
Nàng nhìn nam nhân phía trên với vẻ sợ hãi, “Hiên.”
“Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.” Hơi thở gấp gáp của hắn trái lại còn trấn an được nàng, những ngón tay nóng hổi mơn trớn, đợi đến khi nàng quen dần mới tấn công mạnh mẽ hơn.
Tư Đồ Hiên cố kiềm chế, hắn dừng lại cúi đầu hôn lên mắt nàng, sau đến đôi môi hồng nhỏ nhắn, đôi mày, cái mũi…
Sau khi đã quen, Kiều Linh Nhi mới mở mắt ra, thấy nam nhân trước mắt cẩn trọng che chở nàng, trong lòng chợt thấy ấm áp, “Hiên, ta không sao.”
Cảm giác bàn tay nhỏ lướt trên người khiến Tư Đồ Hiên mất tự chủ, hắn nhẹ nhàng chuyển động, trao cho nàng tình yêu sâu đậm nhất, dịu dàng nhất, lặng đọng nhất.
—o0o—
“Linh Nhi, nàng không sao chứ?” Tư Đồ Hiên ôm thân thể mềm mại vào lòng, dịu dàng hỏi.
Kiều Linh Nhi khẽ gật đầu.
“Linh Nhi của ta, Linh Nhi của ta.” Tư Đồ Hiện nhẹ vuốt lưng nàng, chẳng khác nào đang dỗ dành một đứa trẻ.
Đôi mắt nghiêm nghị ánh lên sự lạnh lùng, chết tiệt, ả dám hạ độc hắn!
“Hiên, chàng còn đau không?” Kiều Linh Nhi vẫn run lên vì sợ, bởi lẽ nàng cảm thấy thứ kia lại bắt đầu nóng lên.
Nàng quá coi thường dược tính của loại xuân dược này, đã qua một canh giờ, đã qua không biết bao nhiêu lần, thế mà hắn vẫn…
Tư Đồ Hiên biết nàng rất mệt, hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc tơ, nói bằng giọng khàn khàn, “Đỡ hơn rồi, nàng cũng đã mệt mau ngủ đi.”
Lần đầu trải nghiệm này thật sự khiến thân thể nhỏ bé của nàng không chịu nổi, nghe hắn nói đỡ hơn, mí mắt nàng lập tức sụp xuống, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Dục hỏa trong người hắn lại dấy lên, nhưng khi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ mệt mỏi của nàng, hắn không cho phép mình đòi hỏi thêm.
Dùng nước lạnh trừ hỏa, đúng rồi!
Sau khi dùng nước nóng lau mình cho nàng, Tư Đồ Hiên mới sai người chuẩn bị nước lạnh, nhằm diệt tan dục hỏa.
“Thời Bố, chuẩn bị phản kích.” Ra đến cửa, Tư Đồ Hiên lạnh lùng dặn dò, đôi mắt sắc ánh lên sự tàn nhẫn, khiến người ta kinh hãi.
“Vâng.” Thời Bố nhận lệnh rời đi.
Tư Đồ Dật không biết tốt xấu chạy đến hỏi han, “Thất ca, nghe nói huynh trúng xuân dược.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]