Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24
Chương sau
Một buổi sáng ấm áp hiếm có tại phương bắc. Không khí trong lành làm người ta sảng khoái. Đạt Kha đang chuẩn bị đi xem cánh rừng phía nam cùng vài bô lão thì tên lính xanh mặt lao lại bẩm báo… - Đại vương… chim bồ câu! - Chim bồ câu làm sao? Hắn còn ngây ngô chưa biết sự tình chim bồ câu là thế nào thì sựt nhớ ra. Ngay lập tức hắn cởi áo choàng để nhanh phóng người đi. Người trong tộc tròn mắt thi nhau nhìn ngắm đàn bồ câu bay loạn xạ. Trong đó có cả vương phi đang vui vẻ nhúng chân nhìn rất hài lòng. Song từ xa đại vương lao đến, mặt nàng tái ngay đi. Nàng đã tính toán Đạt Kha phải đi ra bìa rừng rồi chứ sao lại còn ở đây. Đại vương thân thủ bất phàm, tay lấy một bộ cung tên đoạn chạy ngang lò rèn rút liền ba cây tên đặt lên cán cung. Đạt Kha nghiêng tay nhắm hướng chim bay chưa cao và bắn đi. Sở Doanh đứng bật dậy nhìn hết con chim này đến con chim khác rơi xuống đất như các bị thịt nhiều lông. Phải nói là các chú chim đáng thương rất có diễm phúc khi lìa trần trong tay đại vương. Các thiếu nữ trong tộc xuýt xoa vì tài bắn cung chuẩn xác của hắn. Thậm chí cả một con chim nhỏ cũng không thoát làm nàng run lên nhìn hắn cất cung hầm hầm đi đến… - Người ít ra cũng phải chừa một con còn sống chứ? Sao lại tàn ác như vậy? Nàng tốn nhiều công sức dệt vải đi đổi với người bán chim mới có số chim này mà hắn bắn hết thật nhanh chóng. Đạt Kha khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghiêm túc nhìn vương phi của mình. - Ta đâu có được nàng khen là lương thiện bao giờ!? Người đâu? Sau này không được cho vương phi của ta chơi chim nữa. THẬT NGUY HIỂM!!! - Đạt Kha gằng giọng, xem ra cũng tức giận với nàng rồi. Nhưng Sở Doanh bây giờ đâu còn là công chúa mới đến e dè sợ hắn. Nàng bạo gan chun mũi nói. - Có gì nguy hiểm chứ? Không có bồ câu thì lấy gì báo tin chứ!? Ý đồ của nàng Đạt Kha hiểu rõ hơn ai hết nên nàng không còn gì phải ngại. Hắn nghe xong thờ ơ xoay người nói. - Báo tin vớ vẩn của nàng hả thì chờ giết được ta đi rồi hãy nghĩ đến! Cái giọng khinh người của hắn làm nàng run lên. Nàng liều chết xông đến một phen thử xem có đẩy hắn ngã chết hay không? Nhưng Đạt Kha cười vang xoay người túm lấy nàng rồi vác ngược nàng đi khiến Sở Doanh thảm bại vì phải năn nỉ hắn thả xuống. Phi tần chỉ biết ganh tị với nàng. Các nữ nhân trong tộc lại ngưỡng mộ nàng. Ai cũng nghĩ nàng và đại vương tình cảm rất tốt chỉ có nàng đau khổ mới biết thôi. Thế là ngày lại đẹp trời, nàng chóng cằm lên chuồng cừu nhìn người ta đi qua đi lại. Nàng hoàn toàn không thể bày trò nào qua mặt Đạt Kha được cả dù hắn có ở gần hay không? Xem như kế hoạch giết hắn tạm gác lại chờ cơ hội, chuyện báo tin cho phụ vương từ từ tìm cách khác, vương phi giờ đây rãnh ran chết được. Hậu cung của Đạt Kha tuy nhiều nhưng ai cũng e dè nàng vì thế nàng đang suy nghĩ không ai ức hiếp mình thì mình có nên đi lấy quyền vương phi thị uy đầy đọa vợ khác của hắn trả thù hắn hay không? Chợt mắt thấy cánh đồng lúa mì đã chín vàng nên nàng chạy ra đó dạo chơi với tiểu Lộ. Thất vài nữ nhân cũng bó lúa lại phụ việc, nàng hớn hở chạy đến. - Cho ta giúp mọi người nhé! Các nông dân nghe vậy nhìn nàng rồi hốt hoảng quỳ thụp xuống. Sở Doanh bực bình ôm lấy bó lúa trĩu hạt và nói… - Ai hành lễ thì ta bảo đại vương trị tội! - Đừng mà nương nương! - Họ rỉ rỉ khóc thê lương xem ra sợ Đạt Kha vô cùng khiến nàng cười híp mí. - Muốn đại vương tha thì cho ta làm chung mọi người nha! - Như thế không được đâu nương nương ơi! Nàng mặc kệ, tay ôm lúa chạy đi chạy lại phụ. Ban đầu họ rất sợ bị tội vì nàng là vương phi cao cao tại thượng cơ mà nhưng dần cũng bớt sợ và thân thiết hơn. Nàng còn bảo tiểu lộ chuẩn bị sữa và đồ ăn cho mọi người làm xong ăn uống nghỉ mệt. Từ ngày đến đây nàng chưa từng cười nhiều như thế. Phương bắc này tuy cũng có vua nhưng cảm giác của người vương thất tự do hơn Kỳ Mạc của nàng nhiều. Nàng không bị cung cấm gò bó, còn có thể gần gũi với người dân và làm những chuyện mình thích. Được hòa mình vào các công việc thường nhật chưa bao giờ làm khiến nàng vô cùng thoải mái. Dù sao nàng cũng đang vô dụng, nghĩ mãi cũng không ra cách đối phó với hắn thì xem như nàng tự thưởng cho mình một phần thưởng tinh thần tuyệt vời vậy. ——————- - Nương nương thật đúng là thần nữ mọi người yêu mến! - Một kẻ vui vẻ báo lên khiến Đạt Kha có chút giật mình. Hắn lại nhíu mày nghe một người khác nói thêm về nàng. - Ban đầu do nương nương là người ngoại tộc nên không chú ý nhiều nhưng càng gần càng thấy người rất tốt. Bên đại vương có vương phi tốt như vậy dân chúng rất an lòng. Giờ thì Đạt Kha không chọ là bọn người này nịnh bợ rồi. Hắn hạ ly đồng, chòm hỏi một cách nghiêm túc… - Các ngươi có nói quá không vậy? - Đâu có đại vương! Chuyện phát áo lông lần này cả tộc du mục còn hết lời cảm kích vương phi nữa đó! Đạt Kha suy tư, nghe người khác khen ngợi nàng dĩ nhiên với tâm trạng là con mồi nàng muốn giết thì hắn không thể không lo. Hắn tự mình ra kiểm tra xem nàng có mưu tính gì hay không? Nhưng đến nơi thấy nàng chỉ vui vẻ phát áo lông ấm chuẩn bị sắp đến mùa đông giá rét không hề có ý đồ gì cả. Đạt Kha đứng nhìn nụ cười tươi như hoa của nàng khi chạy giỡn với đám trẻ con trong tộc. Bộ dạng nhỏ nhắn của nàng khiến hắn cảm thấy nàng thật giống một tiểu oa nhi tinh nghịch. Môi hắn bất giác mỉm cười. Vương phi của hắn xem ra rất khổ sợ chuyện giết hắn mới rãnh rỗi thế này đây. Tiểu Lộ đang làm cục bông trang trí áo vải. Nàng hậm hực không muốn đi khỏi tiểu Lộ chút nào nhưng con nô tì đã hối thúc… - Sao nương nương còn chưa đi? Đại vương gọi người sang từ chiều rồi. - Ta muốn xem muội làm. Chỉ ta đi! - Nàng năn nỉ nhưng tiểu Lộ chỉ cười đáp. - Mai nương nương về nô tì sẽ chỉ cho! - Tại sao phải là mai? Nàng ngây ngô hỏi không ngờ khiến tiểu Lộ đỏ mặt. Nhìn tiểu Lộ đỏ mặt nàng cũng run run. Con tì nữ mắc cỡ nói… - Lần nào nương nương cũng ngủ bên đó với đại vương mà nên mai nô tì sẽ chỉ người làm bông vải luôn! - Ta… ta ngủ bên chổ đại vương bao giờ chứ? Nàng xấu hổ muốn chết, lúc đi ra cố sức nhớ lại mình có ngủ ở đó với hắn không. Nhưng nàng sớm nhăn nhó vì cứ vài ngày trong tộc không tiệc rượu cũng tiệc thịt. Nàng cứ là vương phi theo ngồi với hắn dự tiệc là lại “thế nọ thế kia” sáng mới đi về không trách tiểu Lộ rút ra được kinh nghiệm. Hôm nay Đạt Kha bảo nàng sang lều nói chuyện nhất định nàng sẽ không để chuyện vớ vẩn nằm ngoài mục đích giết hắn phát sinh đâu. Song vừa bước vào nàng đã muốn thoái lui ngay. Hắn ngồi chờ nàng nên nhâm nhi sữa rượu. Bộ dạng tóc xả, ở trần rất ư thư thái của đại vương làm nàng rưng lệ. Phải nói càng không giết được hắn càng thấy hắn hấp dẫn hơn. - Sao nàng lâu thế? Ta gọi sang hỏi chuyện chút thôi mà nàng còn định điểm trang thêm sao? - Giọng trêu chọc của Đạt Kha lúc nào cũng làm nàng tức. Nàng hậm hực nói. - Có gì nói nhanh lên! Không thiếp về đây! Sự to gan của nàng càng ngày càng thâm hậu khiến Đạt Kha phì cười. Hắn vỗ vỗ vào gối tựa gần bên hắn và nói… - Ngồi xuống! Nàng vốn không có gì phải sợ hắn vì hắn không đề phòng nàng thì thôi làm gì có gan ám hại ngược lại nàng. Nhưng chỉ tại tiểu Lộ khiến nàng có chút không tự nhiên nên lắc lắc đầu từ chối… - Có gì nói ngay đi kêu thiếp ngồi làm gì!? - Đạt Kha có chút nhíu mày vì nàng hôm nay thật lạ. Hắn giơ dĩe nho trái đen căng mộng nước nói. - Nàng không phải thích thứ này sao? Lân bang dâng riêng cho ta thưởng thức trái nghịch mùa đó! Mắt nàng sáng rỡ, thế là cũng không nhớ đã ngồi ngay vào ăn cùng hắn lúc nào. Đạt Kha cũng không hứng thú với trái cây nên cũng như cho thưởng thức hết. Nàng cắn nho giòn ngọt vào tâm tình thoải mái ngay. Hắn nhìn nàng và nói vờ như gặng hỏi… - Nàng hết cách giết ta nên giúp ta củng cố lòng tin trong tộc hay sao? - Hả? Củng cố lòng tin gì? Dĩ nhiên nàng không hề có ý giúp hắn nên không hiểu là phải. Đạt Kha cũng biết thừa nàng làm việc tốt chẳng với suy nghĩ cao thâm gì. Hắn cũng cầm lấy chùm nho vừa ăn vừa nói làm nàng tròn mắt không ngờ… - Gần đây nàng hay ra tộc chơi, mọi người rất yêu mến nàng. Còn khen ta có một vương phi rất tốt nữa. - …họ thích thiếp thật hả? Nàng vui quá, cũng không dám tin mọi người sẽ thích mình. Đạt Kha nhìn nàng ôm hai má có vẻ hào hứng tâm tình cũng vui vui… - Xem ra giết không được ta nàng rất buồn rồi. Nay còn làm người ta khen ngợi ta có vương phi tốt giữ hậu cung thì ta quyết định ban thưởng cho nàng. Nàng thích ta làm gì cho nàng vui hả cứ nói đi vương phi của ta! Mặt hắn tỏ ra thích thú khi ban thưởng trên chính niềm đau thất bại của nàng. Sở Doanh chỉ muốn hắn thưởng nàng bằng cái chết xấu xí nhất của hắn nhưng biết làm vậy uổng hẳn cả một món quà to. Song nàng cũng không khờ dại mừng vội, đưa mắt hoài nghi ngay. - Người nói có thật không? - Bổn vương khiến nàng thiếu lòng tin đến vậy sao? Đạt Kha có chút bực mình vì hắn xưa gì nói gì làm nấy mà nàng to gan hoài nghi. Sở Doanh có chút suy tư, cảm thấy đột nhiên hắn tốt vậy cũng rất hiếm có. Đột nhiên mặt nàng mang chút gian xảo khiến hắn bắt đầu sợ. Nàng chòm qua người hắn nói có vẻ phấn khích… - Hì… làm gì thiếp vui người cũng sẽ làm đúng không? - Nếu nàng yêu cầu quá đáng ta không làm đâu! - Giờ hắn khá hối hận vì đã chiều chuộng nàng rồi. Nhưng nàng chỉ cười nói ngay không ngần ngại. - Chuyện này dễ thôi. Người đuổi hết toàn bộ phi tần đi chừa lại một mình thiếp thôi! Chuyện này Sở Doanh đã ao ước rất lâu. Nếu nàng là mấu nghi thiên hạ, nàng nhất định sẽ mỉm cười tạm biệt các tỉ muội hầu hạ cùng chồng mình, sau là một mình độc chiếm cả hậu cung. Như thế còn gì sung sướng hơn cảm giác chiến thắng trên nỗi đau của kẻ khác. Song Đạt Kha nhỏm dậy ngay không vẻ mặt không chút “hiền lành” của nàng. - Nàng muốn ta thành loại nam nhân chung tình một thê tử hay sao? - Như thế không phải càng được người đời khen đại vương là đấng nam nhân tốt sao? - Nàng thật thà nói thêm theo cách nghĩ của mình nhưng hắn nhắn nhó nói. - Nhiều vợ mới được các tộc nể đó vương phi của ta! Người bộ lạc có phong tục nam tôn, toàn quyền trong mọi chuyện nên có bao nhiêu vợ cũng được. Chính vì thế dẫu không “dùng” đến nhưng Đạt Kha vẫn giữ nguyên mấy chục phi tần của mình. Nàng thấy hắn thích có nhiều vợ, không chịu chung tình liền la lên… - Người có ân ái với họ đâu giữ nhiều làm gì không biết tốn nhiều cơm gạo sao? Đạt Kha nghe nàng la cũng giật mình thiếu điều nói không ra hơi… - Ai cho nàng biết cả chuyện đó hả? - Hứ? Vương phi thì cái gì mà không biết chứ? Người nói sẽ làm thiếp vui cơ mà. Hay là sợ không dám giữ lời!? Nàng khoanh tay trước ngực, lớn gan dọa dẫm hắn. Đạt Kha có chút khó nói, ngã vào đóng gối sau lưng đáp lời… - Phi tần do bô lão chọn. Ta muốn bỏ cũng được nhưng… - Đại vương lại sợ vài lão già hay sao? Có còn là người không vậy đại vương của thiếp? Nàng chỉ biết Đạt Kha tàn nhẫn, không nương tay với ai. Bất là chuyện gì cũng làm một cách tuyệt tình không thương xót. Nay hắn mà sợ bô lão không chịu ra tay thì nàng không giết được hắn khác chi đại – đại vô dụng. Nghe nàng nói, hắn như tỉnh ra và bật cười. Đạt Kha cười lớn thật vang nàng làm nàng mím môi giấu nhịp tim đập nhanh vì hắn. Hắn cười lúc nào cũng hút hồn người. Nhất là khi cười với chính nàng. Nàng chưa kịp làm gì thì Đạt Kha kéo nàng lại ôm chầm lấy. Nàng lúng túng đến muốn mắc nghẹn trái nho luôn… - Ta vốn định nghĩ cách thoát khỏi kiểm soát của mấy lão già đó nhưng chưa nghĩ ra cách nào chống đối. Nàng thật thông minh Sở Sở! - Là sao? … thiếp lại giúp người nữa hả? - Nàng nghệch mặt ra hỏi, vốn nàng muốn giết hắn thôi sao càng lúc càng lệch lạc như vậy chứ. Trông mặt nàng rầu rĩ vừa buồn cười vừa đáng thương. Kẻ ác độc mưu tính cũng như nàng thì ắt hẳn thiên hạ đã thái bình rồi. Đạt Kha đưa mặty vùi vào cổ nàng. Sở Doanh sựt tỉnh, cố rụt người lại giúp hắn dễ mang nàng nằm ra. Rượu và đồ ăn còn vươn vãi nhưng hắn đã không chờ đem nàng lên giường đã luồng tay vào trong lớp áo bông dày rồi. Nàng lại nhớ lời tiểu Lộ, nếu không về thì còn mặt mũi đâu nhìn con nô tì nên nàng kiên quyết không chịu… - Tiểu Lộ đang chờ thiếp làm bông vải trang trí! - Thì sao…? Đạt Kha hỏi ngang, nàng chớp mắt bối rối nhìn hắn. Nàng chẳng biết trả lời thế nào nên đành nhắm mắt buông xuôi. Không giết được hắn còn cho hắn thỏa mãn thay nữ nhân hắn yêu đang bên nhị ca hắn, có lẽ chỉ có mình nàng ngốc nghếch chấp nhận thôi. Nhưng nàng biết mình không thể cưỡng lại là mình rất muốn gần bên hắn. Còn Đạt Kha có muốn bên nàng hay không thì nàng cũng sẽ quên đi để không phải tổn thương nhiều nữa. Chỉ cần hắn chấp nhận nàng bên hắn thôi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24
Chương sau