Tối hôm qua, cô Mai, Huy, Hân đã bay về nước bên đấy, anh Huy là một chủ tịch tập đoàn nên công việc vô cùng bộn bề, cô Mai là chủ một chuỗi nail, còn Hân thì còn phải quản lí chuỗi nhà hàng của mình.
- Cuối cùng cũng được về căn chung cư thân yêu của mình.
An mặc kệ vali ở đó, ngã người lên chiếc ghế sofa đã bị bỏ rơi gần 2 tháng. Ân nhìn cũng không nói gì, đem chút nước và thức ăn cho An.
- Em ăn đi rồi còn phụ chị sắp xếp.
- Cũng được.
Vừa cắn được miếng bánh đã thấy Ân cực lực đẩy từng cái vali vào phòng, An cũng không chịu được, đứng dậy giúp.
- Thôi đây để em, chị không cần phải cực lực vậy đâu.
An đẩy từng cái vào, Ân thì chỉ được đứng nhìn thôi, đem vào để trước tủ, Ân ngồi xếp quần áo còn An theo chỉ thị mà sắp vào tủ.
- Chị...
An định quay lại kêu Ân làm gì đó nhưng...Ân bỗng nhiên biến mất. Lắc nhẹ đầu lại thấy Ân ngồi trước mặt mình.
- Em bị sao vậy?
- Em...mắt em sao sao ấy.
- Bị sao sao là bị gì?
- Em vừa thấy chị biến mất, rồi lại...
- Em nói điên nói khùng gì vậy, biến mất gì.
An cảm nhận được trong câu nói của Ân, có chút cục súc, như đang có chuyện gì nghiêm trọng lắm sắp xảy ra với...cả hai.
- Em vừa đọc bộ truyện này nè, nữ chính sống lại nhưng chỉ được một khoảng thời gian sau lại bỏ nam chính mà đi.
- Em đừng có đọc mấy cái vớ vẩn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-nguoi-dep/994682/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.