"An...chị sợ". Ân ôm lấy đằng sau lưng An nhìn về hướng ba mẹ và bác sĩ. "Chị đừng lo, đó là ba mẹ chị và kia là bác sĩ, họ đều là người tốt cả thôi".
Ân bước từ sau lưng An đi ra, mẹ Ân nhẹ nhàng tiến lại con gái mình. "Họ thực sự là người tốt sao?"
Sau khi tỉnh dậy, Ân có vẻ như là một đứa con nít, mất trí nhớ. Người cuối cùng Ân thấy chính là khuôn mặt của An nên Ân chỉ nhớ mình An.
"Mẹ đây mà". Ân để mẹ ôm vào lòng, chỉ đứng yên. Rồi mẹ Ân cũng để cô nghỉ ngơi.
"Sao chỉ chỉ nhớ mình em vậy, không phải là ba mẹ chị, họ đã khổ vì chị nhiều hơn em". An vừa đút cháo vừa nói chuyện với Ân.
"Lúc chị hôn mê, chị nghe ai đó nói chuyện với chị rất nhiều, chính là giọng em". Ân vừa nhai vừa nuốt nhanh nói cho An.
"Vài ngày nữa chị về, chị ở với ba mẹ, không có em, phải ăn uống đầy đủ". An dặn dò cẩn thận Ân.
"Không, chị muốn ở với em". "Em không giỏi chăm người đâu". "Chị chăm em".
An lắc đầu, con người này, dù mất trí nhớ hay mất rồi vẫn không bỏ được tật cố chấp. "Em sẽ bù đắp cho chị, những gì đã làm cho chị".
"Em đã làm gì đâu, tại sao phải bù đắp". Ân nuốt lấy ngụm cháo cuối cùng.
"Chị ngủ đi, khuya rồi". An đưa khăn giấy cho Ân lao miệng rồi dìu Ân nằm xuống.
Khi Ân nằm xuống ngủ, An lấy điện thoại đã tắt nguồn từ lúc nào ra. "18 cuộc gọi nhỡ? Cô Quỳnh?"
"Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-nguoi-dep/994672/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.