(1)
Trạch Lan lục lọi lại đống đồ chơi của mình ở trong nhà kho, cậu lục đi lục lại lẫy giờ mà vẫn không thấy đồ mình cần tìm.
“Lẽ nào là mình đã làm mất rồi, nhưng mà mình đâu có vứt đi đâu ta.”
Trạch Lan vẫn tiếp tục tìm tòi giữa một đống đồ chơi của mình, cuối cùng trên tay cậu cũng đã cầm một con diều cũ đã bị bám bụi. Gương mặt của Trạch Lan vui vẻ, cũng may mà đã tìm thấy được con diều, nó không có bị hỏng hóc gì, chỉ mỗi tội là để lâu ngày nên bị bụi bám nhiều vào. Nhưng không sao, chỉ cần lau lại một chút thì tí nữa nhìn nó sẽ mới ngay thôi.
Trạch Lan hôm nay qua nhà Tiêu An chơi, sau đó cậu sẽ rủ Tiêu An đến chỗ trước đây mà mình hay đi thả diều. Cậu tin rằng, Tiêu An sẽ giống mình mà thích chỗ đó lắm.
Sau khi đã tìm được thứ cần tìm, Trạch Lan gom lại đồ chơi bỏ vào thùng một cách qua loa rồi đóng cửa ra ngoài.
Thấy Trạch Lan cứ lục lọi đồ trong nhà kho mãi mà vẫn chưa ra, Kiều Thiên Nguyệt nói: “Con đang tìm thứ gì trong đó vậy? Có cần mẹ tìm giúp cho con không?”
Trạch Lan lại chỗ mẹ, trên tay cầm con diều: “Không cần đâu mẹ, con tìm thấy diều rồi.”
Kiều Thiên Nguyệt thấy trong tay Trạch Lan đang cầm là một con diều đã cũ và bị bám bụi, “Hôm nay con muốn đi thả diều sao?”
Trạch Lan gật đầu, “Hôm nay con qua nhà Tiêu An chơi, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-mot-con-meo/2534385/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.