Trên đường về học, Tiêu An ghé qua siêu thị mua chút đồ để về nấu ăn. Thật ra cậu cũng chỉ biết nấu mấy món ăn đơn giản thôi, mọi chuyện còn lại thì vẫn phải để mẹ hướng dẫn rồi làm.
Vấn đề bản thân cậu vẫn luôn lo lắng trong đầu: là sẽ đi mượn tiền ở đâu để cho mẹ làm phẫu thuật.
Tiêu An biết nhà của Trạch Lan có tiền, và chắc chắn sẽ giúp được cho mẹ, nhưng cậu sẽ không nhờ vả đâu. Ai cũng được, xã hội đen hay gì cũng đều được, nhưng không phải là Trạch Lan. Bằng mọi giá, cậu sẽ đi mượn tiền để cho mẹ được làm phẫu thuật. Mẹ là người thân duy nhất của cậu, nếu mất mẹ rồi thì cậu sẽ không còn ai nữa. Cuộc sống này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Tiêu An được mẹ hướng dẫn tỉ mỉ, cũng từ từ làm được đồ ăn, tuy một số chỗ tay chân vẫn còn chút luống cuống. Suốt quá trình làm, mẹ đều quan sát để chỉ bảo cậu từng chút một.
Cuối cùng thì mâm cơm cũng đã được nấu xong và dọn lên bàn.
Lâm Mặc nhìn các món ăn trên bàn thật hài lòng, "Tiêu An của mẹ giỏi quá ta, sau này ai mà lấy được con, chắc chắn sẽ rất may mắn đây."
Tiêu An không lấy làm tự hào, cậu nói: "Đều do mẹ hướng dẫn con làm hết, con chỉ là làm theo thôi mà."
Lâm Mặc tự hào nói: "Con của mẹ vốn rất giỏi, học gì cũng rất là nhanh. Mẹ chỉ hướng dẫn sơ sơ thôi, mà con đã làm tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-mot-con-meo/2534376/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.