Hai tên cướp hung hăng cầm dao đâm về phía Tiêu Thừa Minh, chẳng mấy chốc thì một tên bị cậu bẻ tay ngược lại rồi bị thúc vào bụng, tức khắc hắn liền nằm dưới đất ôm bụng vì đau.
Tên còn lại không để ý gì đến Tiêu An, hắn chỉ nhắm vào Tiêu Thừa Minh.
Tiêu An vốn không muốn ra tay, nhưng vì cũng gần nên cậu tiện thể giúp em trai một tay.
Cứ như thế, hai tên cướp hung hăng bây giờ lại đang nằm trên đất không chồm người dậy nổi.
Tiêu Thừa Minh đưa tay gãi đầu mặt tỏ vẻ chán nản, “Sao lại có nhiêu đây thôi? Ít nhất cũng phải có gì đó ghê gớm một chút chứ.” Cậu tiếp tục: “Haizz... đúng là nhàm chán. Đến giãn gân cốt còn chưa đủ.”
Nói rồi Tiêu Thừa Minh cúi xuống nhặt hai con dao bấm rồi ném ra xa.
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên đang rất lo lắng sẽ có người bị đâm trúng thật, nhưng họ lại lo xa rồi. Hai người cao ráo trước mặt đeo khẩu trang này, không ngờ thế mà lại giỏi võ đến như thế.
Thật là lợi hại, chỉ vài ba chiêu đã khiến hai tên cướp hung hăng cầm dao không đứng dậy nổi rồi.
Thật may quá. Hai người giúp họ không bị sao hết.
Mọi người xung quanh thấy hai tên cướp đã bị hạ nên tụ tập lại càng nhiều hơn.
Hai tên cướp đang cố gắng mà lê lết dậy.
Tiêu An chẳng mảy may thèm nhìn hai tên cướp. Lúc này đây, trong lòng của cậu lại có một cảm giác rất khác lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-mot-con-meo/2534358/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.