Không gian nhỏ bé bên trong phi hành khí ngăn cách màn mưa bên ngoài, bay đi trong một thế giới hỗn độn. TTV và Lezar ngồi trong khoang thuyền khép kín, mọi ánh sáng đều đến từ bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đô thị đã không còn chói lóa phồn hoa như trước khi chiến tranh đến, nhưng vẫn đủ để TTV nhìn rõ dung nhan Lezar.
"Đau không?" chỉ nghe y nhẹ giọng hỏi. Mái tóc đen của nam nhân bị cơn mưa làm ướt, giọt nước trong suốt nhỏ xuống, thấm lên lông mi y, trượt xuống cánh mũi cao thẳng, dưới ánh sáng mờ nhạt, làn da y càng thêm trắng nõn.
Đối với TTV mà nói, đây đúng là một câu hỏi cực kỳ nhàm chán lại còn vô nghĩa, vết thương nhỏ này với hắn cơ hồ có thể xem như không có, chẳng lẽ đáng giá để người khác hỏi xem có đau hay không? Huống chi còn là Lezar? Kiếp trước hắn làm là cái gì, hắn từng chịu trọng thương hơn như này gấp nhiều lần, chẳng lẽ y không biết sao?
"Thất điện hạ cảm thấy rất nhàm chán sao?" TTV thản nhiên nói một câu, rút tay về.
Bởi vì động tác của hắn, đầu ngón tay Lezar nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay, có chút nhột nhạt.
"Tu Vân..." Lezar thì thầm một tiếng, cực kỳ dịu dàng.
TTV nghiêng đầu nhìn y, giờ khắc này, tự nhiên hắn lại nhớ đến nụ hôn mà hai người nhất thời hưng trí làm ra mấy ngày trước, vì vậy ánh mắt bất tri bất giác dừng lại trên đôi môi y, hỏi: "Cái gì?"
"Ngươi không thấy...có chút kỳ lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-khach/3238770/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.