"A? Thất điện hạ có ý gì? Sao ta không hiểu?"
"Tu Vân, tửu lượng của ngươi vẫn luôn không tốt, hôm đó nếu ngươi đã hỏi ta những lời này, vậy có nghĩa là ngươi thật sự để ý." Lezar vì không muốn người khác để ý, buông tay đang giữ TTV, vẫn đè thấp thanh âm vừa đi vừa nói bên tai hắn.
TTV cảm thấy buồn cười: "Ngươi cũng nói tửu lượng ta không tốt, ta ngay cả đã nói cái gì cũng không nhớ được, để ý là làm sao? Quen biết thất điện hạ lâu như vậy, thế nhưng không biết ngươi cũng sẽ là một người tự mình đa tình."
"Tự mình đa tình sao?" Lezar thản nhiên nở nụ cười, thấp giọng lặp lại, "nếu như là ta tự mình đa tình, lúc còn trong hang động, ngươi cần gì phải che chở ta?"
"Che chở ngươi?" TTV nắm áo Lezar, vạch ra một chút, cổ áo choàng bị kéo ra, cho đến khi lộ ra xương quai xanh, TTV liếc mắt nhìn vết thương mà Phạm Tư Đức gây ra trên cổ Lezar, thản nhiên nói: "Nếu ta thật lòng che chở ngươi, ngươi còn có thể bị thương như vậy sao? Thêm nữa, hiện giờ ta cũng hối hận vì ngày đó không biết lượng sức, tin rằng cho dù không có ta, thất điện hạ cũng sẽ bình an vô sự."
Lezar nắm lấy tay TTV, lòng bàn tay lạnh như băng. TTV muốn rút tay về, ánh mắt trầm xuống, xoay tay muốn đem hai cánh tay của Lezar bắt chéo ra sau lưng, Lezar lập tức buông tay ra, tránh khỏi bị hắn bẽ gãy xương tay. Nhưng chỉ trong một chớp mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-khach/3238746/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.