Ngoại thành kinh thành.
Trên xe ngựa, Đường Hoan, Mạc Hi hai người ngồi đối diện đánh cờ. Đường Hoan kỳ lực giỏi ngoài dự đoán của mọi người. Nói như vậy không phải vì hắn đem Mạc Hi giết đến không còn manh giáp, mà là Mạc Hi kỳ nghệ kém như vậy mà đến bây giờ còn chưa thua.
Mạc Hi bỗng nhiên ném quân cờ đi, nói: "Không chơi."
Đường Hoan nhĩ lực không bằng nàng, lại từ trong vẻ mặt nghiêm nghị của nàng mà nhìn ra manh mối, nhẹ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chàng đi trước một bước. Ta đuổi theo sau."
"Ta đi với nàng." Hắn vừa nói vừa cầm tay Mạc Hi.
Tay Đường Hoan ổn định ấm áp, Mạc Hi biết hắn đây là hạ quyết tâm, cũng không khuyên nữa. Đã đuổi tới, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Tiếng vó ngựa hỗn độn phi nhanh từ xa đến gần, Đường Hoan dứt khoát phân phó xe ngựa dừng lại, đợi người tới.
Lát sau, quả thấy Lý Nghĩa cưỡi một con ngựa đen mạnh mẽ, một người một ngựa dẫn đầu mà đến. Đợi chạy tới gần, hắn chợt kéo dây cương, trong tiếng ngựa hí dài, hắn vung tay lên, ngàn kỵ binh phía sau đều dừng lại, tiếng chân dần ngừng, bụi mù chậm rơi.
Mạc Hi nhéo nhéo tay Đường Hoan, ý bảo hắn an tâm. Đường Hoan quay lại cười.
Tiếp theo, hai người cùng song song nhảy xuống.
Chỉ thấy trong ánh chiều ta, một nam một nữ, một tử sa, một thanh bào, dắt tay sóng vai mà đi. Đường Hoan vốn là dung mạo thiên nhân, không cần quạt lông khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-khach-vo-danh/2111046/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.