Lý Nghĩa mang theo Mạc Hi xem xét vài loại kỳ trân, phần lớn là cây cảnh. Mạc Hi cũng nhìn không ra tốt xấu, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.
Tháng năm trời cũng thay đổi bất thường, một khắc trước còn quang đãng, một khắc sau liền mây đen dày đặc. Hai người chưa kịp chạy về nơi dừng xe ngựa, liền bị giọt mưa to như hạt đậu dày đặc trút xuống đầu.
Mạc Hi vừa chạy vừa nguyền rủa trong lòng, quần áo tiểu thư khuê các này cũng thật không phải thứ thích khách nên mặc, trong ba tầng ngoài ba tầng, váy lại dài, hành động khắp nơi bị hạn chế không nói, đi chạy còn ngọc bội leng keng, thật là có đủ phiền phức. Hơn nữa nàng còn không thể lộ võ công trước mặt Lý Nghĩa, chỉ đành khổ bản thân.
Đang oán thầm trong lòng, Lý Nghĩa bỗng nhiên cầm tay nàng, Mạc Hi chỉ cảm thấy một cỗ nội tức mạnh mẽ đánh tới, trong nháy mắt, nàng nhanh chóng phán đoán ra đối phương không có ác ý, chỉ đành cố gắng khống chế chân khí trong cơ thể xuất phát từ bản năng tự động dâng lên chống lại, mặc cho luồng kình khí xa lạ này trút vào. Nước mưa chảy theo tóc xuống, tầm mắt nàng mơ hồ, trong mông lung Mạc Hi nhìn thấy bóng dáng phía trước kéo nàng chạy nhanh, giống như chồng lên hình ảnh Cố An trong trí nhớ.
Từng vô số lần, Cố An mang theo nàng, chạy như bay trong rừng mưa tên, lần lượt dùng máu thịt thân thể mình vì nàng xây nên bức tường chắn, che chở nàng một đường lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-khach-vo-danh/2111039/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.