Mạc Hi nghĩ lại liền sáng tỏ, hờ hững nói: "Đoản kiếm có độc?" Đối phương dùng trăm phương ngàn kế như thế, tuyệt không chỉ muốn khiến nàng rơi vài giọt máu liền bỏ qua như vậy.
Âu Dương Cẩn vô tội nháy mắt mấy cái, cười nói: "Ta cái gì cũng không biết. Đoản kiếm là Huệ tỷ tỷ cho. Biện pháp cũng là tỷ ấy ra." Ngừng một chút, nàng ta lại nói: "Ngươi đừng nghĩ cáo trạng với Đường ca ca, vết thương nhỏ như vậy sẽ không chuyện bé xé ra to chứ. Nếu ngươi thức thời, bổn tiểu thư nói không chừng sẽ mở lòng từ bi, đến hỏi Huệ tỷ tỷ đoản kiếm này có phải từng gia công qua hay không." Dứt lời, nàng ta cũng không quay đầu lại đi mất.
Mạc Hi nhìn bóng dáng cô ta ngược lại mỉm cười, nghĩ rằng: cô nương này thật ra cũng thú vị.
Hôm sau. Mạc Hi vẫn như trước cùng Đường Hoan ở cạnh Lăng Ba Trì luyện công.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy thần thanh khí sảng, thật giống như từng lỗ chân lông trong nháy mắt đều mở ra, tất cả những khí bẩn trong thân thể đều tỏa ra bên ngoài cơ thể, liền thử chậm rãi thả chậm tần suất hô hấp, thẳng đến cuối cùng dứt khoát ngừng thở. Qua chừng năm phút, nàng thử làm chút động tác đơn giản, không hề cảm thấy khó chịu, liền mỉm cười với Đường Hoan, chỉ chỉ Lăng Ba Trì, ngay sau đó bùm một tiếng liền nhảy xuống, bọt nước văng tung tóe.
May mắn nước của Lăng Ba Trì rất trong, ở trên bờ có thể thấy rõ mỗi hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-khach-vo-danh/2111016/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.