Tiên ông nói đến đây, không khỏi lão lệ tung hoành.
Mạc Hi lại suy nghĩ, thì ra Đường Môn cùng Thục Sơn một nam một bắc hai đại bá chủ đất Thục này kết thù kết oán, đều là vì quan hệ nam nữ làm loạn. Đường Nghi tuy rằng thân trúng dâm độc, nhưng nàng lúc trước vì sao phải áp dụng loại phương thức thứ nhặt được trong giỏ đều là đồ ăn này chứ, cho dù độc tà môn kia lợi hại, một nam nhân thỏa mãn không được, vậy NP là được. Dùng loại hội viên cố định, có thể cam đoan số lượng, lại có thể cam đoan chất lượng, không phải so với nàng tùy cơ quăng lưới an toàn hữu hiệu hơn nhiều sao. Hơn nữa cô nương này cũng quá luẩn quẩn trong lòng đi, chỉ là một kẻ phụ lòng, nhiều nam nhân như vậy đều ứng phó được, vì tiên ông hủy ngàn năm đạo hạnh không nói, cuối cùng còn bồi thêm tánh mạng mình, thật đáng tiếc. Còn nữa, cổ đại không phải xã hội nam quyền sao, như thế nào Đường gia cô nương lừa đi đệ tử Thục Sơn, con sinh ra lại họ Đường chứ. Không biết cha mẹ Đường Nghi là thần thánh phương nào, tư tưởng rất tiến bộ a.
Đường Hoan đợi tiên ông cảm xúc bình phục chút, mới hỏi: "Năm đó Đường Nghi tiền bối nếu nhảy xuống Thục Sơn, có lẽ xương cốt không còn. Tiền bối làm sao biết người chôn phía sau núi ở Đường Môn."
Tiên ông nói: "Không dối gạt Đường chưởng môn. Có câu sống phải thấy người, chết phải thấy xác, năm đó lão phu lần tìm không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-khach-vo-danh/2111008/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.