Bầu trời không trăng không sao, Mộc Phong Đình cùng Mạc Hi hai người chạy nhanh trong đêm tối.
Đi tới một cánh rừng, chạc cây bụi gai khắp nơi, trong bóng đêm dần có cảm giác nửa bước khó đi.
Mạc Hi nói: "Không bằng cắm trại trước đi. Ngày mai lại đi tiếp."
Mộc Phong Đình nói: "Cũng tốt, nơi này địa hình hay thay đổi, miễn cưỡng đi không an toàn."
Hai người đang định đào động tuyết, chỉ thấy xa xa một đốm sáng mơ hồ mà đến.
Mộc Phong Đình lập tức theo bản năng đem Mạc Hi chắn sau người, nói nhỏ: "Chẳng lẽ nhanh như vậy liền đuổi tới? Hay là ma trơi?" Hắn mặc dù thân thể căng thẳng đề phòng, nói với Mạc Hi vẫn là giọng điệu thoải mái tùy ý, còn không quên nói đùa.
Mạc Hi ngậm miệng không nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm đốm sáng kia, nếu như quả thật là truy binh, hành động thiếu suy nghĩ khó tránh khỏi lộ hành tung.
Cũng không biết như thế nào, đốm lửa kia mới chớp lên vài cái đã đến gần trong gang tấc.
Chỉ nghe một giọng nói: "Nhị vị chớ kinh hoảng, lão phu nghe được tiếng người, nên đến xem xét." Thì ra là tiên ông.
Mạc Hi thoáng yên lòng, dù sao ông ta hai lần đề điểm, đều xuất phát từ ý tốt, liền nói: "Thì ra là tiên ông."
Tiên ông cầm một chiếc đèn da dê, giữa ánh sáng mờ mờ của đèn cười nói: "Cô nương cùng lão phu nhiều lần ngẫu ngộ, cũng coi như có duyên. Hai vị có phải định tìm nơi dừng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-khach-vo-danh/2111003/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.