Mạc Hi lại một lần nữa làm hái hoa tặc, vượt đường ngày đêm mang về một bó to sơn trà trắng.
Cuối thu không khí trong lành hiếm có, trời cao mây nhẹ.
Nhưng nơi này gió núi lại lạnh thấu xương.
Gió gào thét hất tung làn váy của nàng, lộ ra bóng dáng đặc biệt yếu ớt.
Nàng không vì huynh ấy lập bia. Vốn nghĩ rằng năm ba ngày liền có thể quên. Nay lại dùng suốt ba năm để quên. Vốn tưởng rằng giữ huynh ấy năm ba ngày, nay vừa ở Kim Lăng là ba năm.
Ngẫm lại bản thân thật sự là quái đản, loại chuyện mèo khóc chuột này cũng duy trì những ba năm.
Nàng cong môi nở một nụ cười chế giễu lạnh lùng, đặt bó sơn trà trắng xuống, ngồi trên đám cỏ hoang lạnh lẽo, lòng cũng an tĩnh hơn.
Sự ấm áp duy nhất lúc còn nhỏ, đã vùi thân nơi này. Nàng tự dùng hai tay bới đất thành mộ. Ngày đó nàng lén trộm thi thể huynh ấy từ đống xác chết ra, trong đêm tối đen, một mình cõng huynh ấy, thẳng đến lúc kiệt sức mới chôn ngay tại chỗ.
Mạc Hi cảm thấy nếu mình có lương tâm thì từ lâu đã chôn thân ở đây.
Từ ngày đó nàng bắt đầu thử không nghĩ đến quá khứ, cũng không nghĩ đến tương lai nữa. Chỉ nghĩ đến sống sót. Nếu đó là hy vọng của huynh ấy.
Đến nay nàng vẫn nhớ rõ kiếm mình đâm vào ngực huynh ấy, cảm giác được trái tim huynh ấy ngừng đập, máu từ từ lạnh dần, sinh mệnh từng chút từng chút rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-khach-vo-danh/2110966/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.