Ngày hôm sau lúc Kiều Diệc Khê tỉnh giấc thì eo đau lưng đau, suýt chút nữa cho rằng xương cốt mình sắp bị nghiền nát.
Cảm nhận bị còng trên đầu giường quá mới lạ, cô cảm thấy có lẽ đến chết cũng không thể quên……
Cô mở di động ra xem, bên trong toàn là tin nhắn Thư Nhiên gửi cho cô, có rất nhiều tin.
【 Kiều Kiều ~ Dậy ăn sáng! Trịnh Ngữ và Chu Minh Tự đều đi cả rồi! 】
【 10 giờ rồi, sao cậu còn chưa dậy. 】
【 Cậu cố tình không trả lời tin nhắn tớ sao? 】
【 12 giờ rồi, cơm trưa ông đây cũng ăn xong cả rồi, cậu còn đang ngủ hả? 】
【 Ojbk (*),tớ đi hỏi Trịnh Ngữ, phòng bọn tớ cách vách phòng các cậu, thì ra tiếng vang như trời sụp đất nứt kia lúc tối hôm qua vọng lại từ chỗ các cậu! Vậy mà tối hôm qua cậu còn giả vờ ngây thơ với tớ?! A, đúng là phụ nữ. 】
(*) Ojbk là ok.
【 Tớ đánh bậy đánh bạ mua cho cậu cái còng tay có phải khá tốt không? Kích thích chứ? 】
【 1 giờ rưỡi chiều rồi, Kiều Diệc Khê có dậy không. 】
【 Người thành phố các cậu cũng thật biết cách chơi. 】
Kiều Diệc Khê trượt xuống dưới xem từng tin nhắn: “………………”
Không khỏi nghĩ đến hôm qua sau khi bị người kia bịt mắt, trong bóng tối đen nhánh chỉ còn hơi thở rõ ràng của cậu, va chạm theo cậu, khuỷu tay cô bị kéo về phía sau, thanh âm bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, toàn bộ vỏ đại não run bần bật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502982/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.