Bóng đêm ngà ngà say, ánh trăng trôi bồng bềnh.
Sau khi không hề hay biết hôn Chu Minh Tự xong, cơ thể của Kiều Diệc Khê mềm nhũn, nghiêng đầu, gối lên vai cậu ngủ thiếp đi.
Chỉ còn Chu Minh Tự một mình đứng như chết ở chỗ đó.
Cậu vốn cho rằng Kiều Diệc Khê đang thẹn thùng hoặc giả chết, tính toán cho cô một bậc thang, vì thế nói: “…… Cậu đứng lên trước.”
Không có động tĩnh.
Chu Minh Tự: “Kiều Diệc Khê?”
Vẫn không đáp lại.
Chỉ có tiếng hít thở đều đều, yên tĩnh vang bên tai cậu.
Chu Minh Tự mang theo tâm tình rất phức tạp chớp mắt, không dám tin lắm dò hỏi: “…… Ngủ rồi?”
Lần này có đáp lại.
Kiều Diệc Khê chẹp miệng một cái, thay đổi hướng gối đầu.
“……”
Cậu hiểu rồi.
Con ma men này chủ động trêu chọc cậu, dưới tình huống vừa hôn cậu, vậy mà cô còn có thể thản nhiên bị cơn buồn ngủ chinh phục, nghiêng đầu qua một bên, ngủ còn ngon hơn Há Cảo nhiều ——
Có lẽ còn không hề biết bản thân vừa làm gì.
Cô ngủ rồi?
Cô còn có thể ngủ được?
Cô sao có thể ngủ chứ?
Cảm giác phức tạp trong lòng tùy ý dâng trào, cậu còn chưa kịp chia buồn cho nụ hôn đầu của mình, không thể không đem toàn bộ tâm tư chuyển sang con ma men này.
Cậu đỡ Kiều Diệc Khê khỏi người mình, đặt cô lên giường, đặt gối dưới đầu cô.
Nhìn gương mặt ngủ say của cô gái nhỏ một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502951/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.