Đoạn đường đi về dường như ngắn đến khó hiểu, Kiều Diệc Khê vẫn còn nhớ tới cảnh tượng và dư vị lúc đó, thang máy đã đưa bọn họ đến tầng tám.
Mẹ Chu vừa ngồi trên sô pha xem TV vừa chơi Anipop, bà xoay đầu về phía hai người rồi cất tiếng hỏi: “Sao đi lâu như vậy?”
Chu Minh Tự ném túi kẹo kia lên bàn.
“Chỉ mua cái này thôi?” Mẹ Chu hỏi, “Diệc Khê không mua cái gì sao?”
Dư vị của bánh crepe xoài ngàn lớp còn nhộn nhạo giữa môi và răng, Kiều Diệc Khê dùng đầu lưỡi quét qua, chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào.
Chu Minh Tự nâng tầm mắt, dứt khoát trả lời: “Không có.”
Đây là đồng bọn tốt ở trần gian gì đây.
Kiều Diệc Khê âm thầm giơ ngón tay cái với cậu, lui về sau mấy bước.
“Dì ơi, con xuống dưới chạy bộ, một hồi lại đi lên.”
……
Ở nhà họ Chu nghỉ ngơi hai ngày, lại quay về trường đi học.
Nhưng cuộc sống trong phòng ký túc xá vừa yên ổn vừa tự do, ngoại trừ điều kiện của ký túc xá không tốt lắm, những cái khác đều có thể chịu đựng được.
Vào buổi tối thứ năm Kiều Diệc Khê ra cửa mua trái cây, lúc đi ngang qua con phố nào đó trên đường đến trường học, phát hiện ra một quầy trò chơi vừa khai trương.
Có lẽ gần đây có nhiều cặp đôi xuất hiện trong trường học hơn, nhóm chủ tiệm này phát hiện ra thời cơ buôn bán.
Cô thầm nghĩ dù sao trở về cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502939/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.