Chu Minh Tự không lên tiếng, chỉ dựa vào khung cửa nhìn cô.
Cậu cũng hơi hiểu ý của cô rồi, hôm nay ba Kiều mẹ Kiều đều không ở nhà, cô không muốn ngủ một mình cho lắm, cho nên chạy lên nhờ cậu giúp đỡ.
Chắc cũng giống như lần trước, muốn ở phòng dành cho khách.
Tuy rằng một nam một nữ ở chung với nhau dưới tình huống như vậy có hơi kỳ diệu, trong phòng còn cách bức tường, nhưng dù sao cũng là tình huống đặc biệt, cậu hơi khắc chế một chút, sẽ không ồn đến cô.
Chú ý một chút, chắc sẽ không nhìn thấy cái không nên nhìn, xảy ra tin đồn nhảm gì đó vượt quá giới hạn.
Kiều Diệc Khê ho nhẹ một cái, sửa lại lý do đùn đẩy.
“Cho nên tớ muốn nói, cậu có thể ——”
Yết hầu của Chu Minh Tự chuyển động một cái.
Kiều Diệc Khê: “Có thể cho tớ mượn mèo của cậu một chút không?”
“……”
?
Mèo??
Cô lặp lại lần nữa: “Bởi vì tớ không quen với việc không ai ở cạnh tớ, muốn nói chúng ta ở rất gần, thoạt nhìn Há Cảo cũng khá thích tớ, cho nên cậu có thể cho tớ mượn nó không, để nó ở cùng tớ một đêm?”
“Sáng mai cậu tỉnh thì tớ lập tức trả nó, tớ bảo đảm.”
Chu Minh Tự: “…………”
Thấy vẻ mặt của cậu không đúng lắm, lại luôn trầm mặc, cô nhỏ giọng thăm dò: “Cậu không muốn sao?”
Lúc này cậu mới hồi phục tinh thần, nhàn nhạt nói: “Không phải.”
Chính là cảm thấy vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502933/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.