Chương trước
Chương sau
Lúc này Kiều Diệc Khê ngồi ở chỗ râm mát đã đứng dậy, hiển nhiên là bị ba người ồn ào đến mức ngồi không yên.

Trịnh Hòa đang đợi Chu Minh Tự trả lời, vì sao đột nhiên mua motor.

Nhưng Chu Minh Tự chỉ nghiêng đầu liếc cậu ta, ném một câu “liên quan cậu cái rắm”, sau đó thong thả đi đến chỗ vali.

Trịnh Hòa:?

Kiều Diệc Khê quay đầu nhìn Chu Minh Tự, hỏi: “Bạn cậu đến rồi chứ?”

Cậu gật đầu.

Cô thiện ý nhìn ba người kia cười cười, “Thật sự không cần các anh dẫn, em bên này có người quen.”

Mấy người đó nhìn cô đúng là có bạn đi cùng, chỉ có thể để tâm tư “tiếp cận học muội xinh đẹp” giấu dưới đáy lòng, đặt vali của cô xuống.

“Được rồi, không thì thêm WeChat, trường học phức tạp, về sau có gì không hiểu có thể hỏi anh.”

Nghĩ nghĩ, Kiều Diệc Khê có chút khó xử: “Nhưng số WeChat của em bị trộm rồi.”

“Q.Q thì sao?”

“Q.Q cũng bị trộm.”

“Di động?”

“Màn hình di động bị nứt, tạm thời không bấm được nữa.”

“……”

Người đối diện nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô, cặp mắt hạnh ngập nước kia, còn có má lúm đồng điếu trên gò má phúng phính, nhất thời mất đi khả năng phân biệt.

Quá vô tội, đến nỗi nói ra những lời như vậy cũng cảm giác cực kỳ chân thành.

Lúc ba người kia ngơ ngác nhìn nhau khó mở miệng rồi rời đi, Chu Minh Tự mới nhịn không được cúi đầu cười.

Cô nói những lời này ngược lại còn rất hợp lý.

Lúc này Trịnh Hòa đã đi đến bên này, cậu nhìn Kiều Diệc Khê, trong đầu nhảy ra một dấu chấm hỏi.

…… Một gương mặt rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó.

Kiều Diệc Khê rất nhanh nhớ ra bản thân và Trịnh Hòa đã gặp nhau một lần, là vụ hiểu lầm giày cao gót, đi cùng Chu Minh Tự chính là Trịnh Hòa.

Nhưng mà cũng không quan trọng, cho nên cô cũng không mở miệng nói.

Trịnh Hòa đến trước mấy ngày, cho nên mấy chỗ trong trường cũng thăm dò khá rõ ràng.

“Bên này là nhà ăn số một, vòng qua cái ngõ nhỏ kia, bên cạnh tiệm photo chính là nhà ăn số hai.”

“Bên phải cửa ký túc xá sinh viên là nhà ăn số ba, đi vào trong đến cuối đường là nhà ăn số bốn.”

“Đi ra ngoài con đường này là chỗ nhận chuyển phát nhanh.”

……

Kiều Diệc Khê nhớ kỹ từng cái, sau đó thuận lợi tìm được cửa tòa nhà số sáu.

Vừa dừng lại, cô nghe điện thoại của Chu Minh Tự vang lên.

Là mẹ Chu gọi tới: “Đến chưa đấy?”

“Đến rồi.”

“Vậy con nhớ đưa Diệc Khê đến phòng ngủ, balo và vali của con bé rất nặng, có đồ gì nặng cũng thuận tiện giúp người ta xách một chút, con là con trai.”

Chu Minh Tự cúp điện thoại, Kiều Diệc Khê đang muốn nói không sao tớ xách nổi, nhưng giây tiếp theo, cậu đã xách vali sải bước đi lên lầu.

Thậm chí còn chưa cho cô cơ hội mở miệng.

Ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện dừng trên vai cậu, hình như có thể nhìn thấy cơ bắp phập phồng bên dưới lớp áo sơ mi.

Vốn nghĩ rằng cậu thuộc về loại hình thiên gầy, nhưng cái cằm hơi cắn chặt và bóng lưng lúc này của cậu, đều có xu hướng mang theo sức hấp dẫn của con trai.

Kiều Diệc Khê là người cuối cùng đến phòng ngủ.

Đại học A khá nhân hậu, bởi vì trước đó cô và Thư Nhiên có đi báo với trường nói muốn ở chung một phòng ngủ, cho nên lần này hai người đúng là được chia cùng một phòng.

Bạn cùng phòng còn lại, một người gọi là Nguyễn Âm Thư, một người là Hướng Mộc.

Thoạt nhìn đều là hai nữ sinh rất dễ ở chung, lúc cô đến, bên cạnh giường của Hướng Mộc có người đang giăng mùng giúp cô ấy.

Cô vốn cho rằng đó là bạn trai của Hướng Mộc, nhưng sau khi chàng trai xuống giường, ngữ khí nói chuyện với cô rất khách sáo: “Xong rồi, bên này muỗi nhiều, có cái mùng rồi thì không bị cắn nữa.”

Hướng Mộc cũng nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn, sau khi trò chuyện được một lúc thì chàng trai mới rời đi.

“Vậy tôi đi trước, có vấn đề gì có thể nhắn cho tôi.”

“Được.”

Sau khi đóng cửa lại, Hướng Mộc mới thở một hơi dài: “Người tình nguyện bây giờ quá chu đáo.”

“Tớ còn tưởng là bạn trai cậu.” Kiều Diệc Khê bóp bóp cái cổ.

Thư Nhiên: “Tớ mẹ nó tưởng là đang đẩy mạnh tiêu thụ cho mùng, ngay cả cách từ chối cũng đã nghĩ kỹ rồi.”

Hướng Mộc: “Không phải, là một tiểu ca ca tớ gặp trước cửa, người cũng khá tốt, một đường cũng rất kiên nhẫn.”

“Tớ phát hiện mấy người này thích đi tìm em gái xinh đẹp để xuống tay,” Thư Nhiên nhìn Kiều Diệc Khê, “Kiều, cậu gặp chưa?”

Kiều Diệc Khê gật đầu: “Bốn người.”

Thư Nhiên vẻ mặt tớ biết ngay mà: “Âm Thư đâu? Âm Thư trưởng thành đáng yêu như vậy, chắc chắn cũng có.”

Nguyễn Âm Thư bặm môi một cái rồi cười cười: “Mẹ tớ đưa tớ tới, cho nên tớ không rõ lắm, xe trực tiếp nhấn nút lái theo hướng dẫn.”

“Hèn gì, biết ngay bọn họ thích tìm em gái đi một mình,” Thư Nhiên sờ sờ cằm, “Một chương trình đón tiếp tân sinh viên mà cũng làm thành chương trình xã giao quy mô lớn, không biết sao lại thành ra loại không khí như thế này.”

Rất nhiều chàng trai không ngại bôn ba vất vả vì mấy em gái mà làm người tình nguyện, mục đích chỉ có một —— làm nhóm đầu tiên thể hiện cảm giác tồn tại, kiểu nào cũng sẽ bắt được mấy học muội ngây thơ ngốc nghếch mới vào trường.

Buổi tối ngày hôm sau, mấy câu lạc bộ bắt đầu có đợt tuyển thành viên mới, bọn cô ăn xong cơm tối rồi thì cùng nhau dạo một vòng quanh hội trường lớn.

Có đủ loại băng rôn khẩu hiệu đầy màu sắc và hình dạng treo trước nhà bạt di dộng của nhiều câu lạc bộ.

Câu lạc bộ esport: Chỉ cần chơi game giỏi, dẫn theo em gái không lo không ai tìm.

Câu lạc bộ diễn kịch: bạn có phải là diễn viên chúng tôi đang tìm không?

Câu lạc bộ vũ đạo: Chân dài wave eo nhỏ, đủ gan battle tới đấu đơn.

Câu lạc bộ trượt ván: dẫn bạn làm màu đưa bạn bay.

Kiều Diệc Khê suýt chút nữa lạc lối giữa muôn hình muôn vẻ lời chào mời, Thư Nhiên không nói hai lời, túm cô đi đăng ký ở câu lạc bộ trượt ván.

Người trong câu lạc bộ trượt ván không nhiều, đa phần là con trai, trưởng nhóm câu lạc bộ thấy hai nữ sinh đi tới, lập tức ngồi thẳng người.

“Điền vào đơn đăng ký trước, đến lúc đó chúng tôi sẽ nhắn tin thông báo thời gian của vòng sơ khảo.”

Kiều Diệc Khê cúi người điền xong, lúc đứng lên, lại thấy lều bên cạnh vang lên tiếng xôn xao.

Thư Nhiên: “Sao vậy?”

Hướng Mộc và Nguyễn Âm Thư nhanh chóng gọi các cô đi qua: “Bên câu lạc bộ esport náo nhiệt thật, hình như sắp phát sóng trực tiếp cảnh chơi game.”

Kiều Diệc Khê vòng đến giữa đám người, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng trước nhà bạt.

Mặc dù ánh đèn hơi tối, nhưng không hề ảnh hưởng đến ngũ quan góc cạnh của Chu Minh Tự, hốc mắt sâu đang chăm chú nhìn vào màn hình lúc này hoàn toàn chìm vào bóng tối, lông mi dài cong như những chiếc lông vũ đen tuyền.

Bởi vì esport được nhiều người biết đến, nên có rất nhiều người đến đăng ký, vô cùng rõ ràng là Chu Minh Tự bị bạn cậu kéo tới đây, bởi vì cả mí mắt lẫn gương mặt của cậu đều là dáng vẻ không hứng thú gì cho cam.

Trưởng nhóm câu lạc bộ esport thấy nhiều người như vậy, muốn sàng lọc một chút, có người đề nghị: “Hỏi vấn đề chủ yếu trước đã.”

“Được,” Nhóm trưởng dựa về phía sau, suy nghĩ ba phút, lúc này mới thâm trầm mở miệng nói, “Ước mơ của cậu là gì?”

“……”

Vấn đề ngu ngốc gì vậy, thoạt nhìn giống như lời thoại thường xuất hiện trong chương trình phỏng vấn thí sinh lúc 10 giờ.

Nhưng mấy chàng trai thích chơi esport lại thích ảo tưởng sức mạnh vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết.

“Tôi muốn trở thành game thủ chuyên nghiệp!”

“Muốn lấy được hạng đầu tiên của một trăm.”

“Lao ra Châu Á, ra toàn thế giới?”

Đến phiên Chu Minh Tự, cậu trầm ngâm một hồi, trong ánh mắt ngập tràn mong chờ của mọi người, cậu nhàn nhạt mở miệng.

“Trưa mai ăn cánh gà chiên Coca.”

“Phụt.”

Trong đám người vang lên tiếng cười.

Nhóm trưởng: “Cậu là anh em bị bạn cùng phòng kêu tới cho đủ số lượng? Thôi không hỏi nữa, các cậu bắt đầu đánh một trận, chúng tôi chỉ có hai phiếu ghi danh, hai người đứng đầu có thể cầm đi.”

Câu lạc bộ esport gần đài phun nước, bên cạnh có cái máy chiếu, có người trực tiếp lấy điện thoại kết nối với máy chiếu, toàn bộ trận đấu cứ vậy mà phát sóng trực tiếp trên màn hình lớn.

Nhóm trưởng vốn đang cười Chu Minh Tự, kết quả sau khi lập đội mới bất ngờ hoảng sợ, mẹ nó cười không nổi nữa rồi.

“Vương bài? Ai mẹ nó có đẳng cấp đánh tới vương bài chứ??”

Đây là cấp cao nhất trong trò chơi, hơn nữa còn cực kỳ khó lên, có dù chuyên dụng dành cho vương bài lúc nhảy xuống.

Có người trả lời anh ta: “Vị vừa mới muốn ăn cánh gà kia kìa.”

“Ha ha ha, ID của cậu ấy cũng thú vị thật, tên là tôi có mèo.”

“Cười cái gì mà cười, người ta có mèo cậu có không?”

“Hu hu hu tôi không có.”

【 Tôi có mèo 】có cấp bậc cao, trực tiếp kéo mức độ khó khăn của cả trận đấu lên một tầm cao, không thể nghi ngờ, đây là trận đấu khó nhằn, người đối diện còn biết kết hợp với rất nhiều nhân vật lợi hại.

Nhưng vậy thì sao nào, Chu Minh Tự vẫn theo ý cậu đánh cực kỳ quyết liệt, giết một đường đỏ từ trong biển máu.

Đồng đội out một người, bốn người chỉ còn lại ba người.

Hai người còn lại vô cùng tự giác nhường ghế lái cho Chu Minh Tự, để cậu lái xe.

Cậu chưa nói gì cả, lái xe đi một đoạn để tìm địa điểm kế tiếp, vào lúc xe đang chạy trên nền tuyết mênh mông bát ngát, bỗng nhiên ngừng lại. Cậu không nói một lời bước xuống xe.

Đang lúc bọn họ không hiểu đầu cua tai nheo gì, lúc mọi người còn cho rằng cậu muốn nghỉ ngơi ở chỗ này, phía dưới nhảy ra một dòng chữ nhắc nhở.

Đồng đội 【 Tôi có mèo 】 của bạn sử dụng AWM hạ【 Có giỏi thì bạn đến bắn tôi chết đi 】.

“…………”

Này mẹ nó, vừa trâu bò vừa bá đạo.

Có cô gái bị thao tác của cậu hấp dẫn ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Quá lợi hại, loại anh trai nhỏ không nói lời nào làm nên việc lớn như này thật đẹp trai.”

“Tôi phắc phắc phắc, thùng thính lại đập vào mặt! 70 độ Đông trên dốc núi!”

Thùng thính là một cái hộp tùy lúc rơi xuống từ máy bay, bên trong thường có nhiều đồ tốt, vật trang bị cấp ba và súng gì đó, AWM của Chu Minh Tự chính là súng trong thùng thính, lực tổn thương rất cao.

Đồ vật tốt như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người giành, lúc Chu Minh Tự ngừng xe cạnh thùng thính, vừa vặn chạm mặt với hai chiếc xe khác.

Ba đội giao chiến, trong lúc nhất thời tình hình trở thành cuộc chiến kịch liệt, tiếng bước chân và tiếng súng vờn quanh bốn phía, một người rồi một người ngã xuống đất. Trận này đánh rất nhanh cũng rất kịch liệt, cuối cùng chỉ còn Chu Minh Tự sống sót.

Kiều Diệc Khê nín thở nhìn cậu băng bó giữa làn khói, sau đó đổi vật trang bị rách nát trên người, lái xe chạy đến chỗ kế tiếp.

Vẫn ổn định như cũ, tâm tình không hề dao động.

Ven đường cậu lại bắn chết ba người, lúc nhặt được thùng thính thứ ba cũng chính là lúc chỉ còn lại một kẻ địch, lúc Kiều Diệc Khê đang tìm xem người đó ở đâu, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Minh Tự rút chốt bom ném về hướng căn phòng đối diện.

Ném một cái, lại ném một cái.

Sau đó cậu đi dọc theo bậc thang, vòng sang bên trái, nhảy lên mái hiên trên sân thượng, lại đi về phía trước, có người đang bò ở chỗ đó, cậu nổ súng quét chết.

Ăn gà.

Nhẹ nhàng giống như nghiền chết một con kiến.

Cậu ngáp một cái.

Nội tâm kích sát vương không hề gợn sóng, thậm chí còn có chút muốn ngủ.

Nhưng bên cạnh đều nổ rồi.

“Cái vẹo gì vậy, tôi tưởng tôi đang xem phát sóng trực tiếp chứ, cậu anh em này thao tác đỉnh thật, không phải streamer thật chứ?”

“Đường bom này kéo tốt thật! Ném bom trước, ép đối phương vào góc phải, sau đó đi lên lầu rẽ trái, đạp lên mái hiên giết người.”

“Chờ chút, mái hiên này có thể bước lên sao, tôi còn tưởng rằng chỗ ẩn núp của người kia là góc chết, chỉ dùng để chắn ở phía trước.”

Lời này là thật, Kiều Diệc Khê cũng không biết mái hiên hẹp như vậy cũng có thể đạp lên được, có thể dùng phương thức này để tập kích chỗ phía sau mà kẻ địch cho là an toàn nhất.

Trưởng nhóm trực tiếp đẩy ghế dựa: “Lại đây lại đây, lão đại, nhóm trưởng này tôi không làm nữa, cậu làm đi!”

Đêm đó, sau khi Kiều Diệc Khê quay về phòng ngủ có thử qua thao tác này một chút, chưa kịp vòng từ mái hiên đến phía sau kẻ địch, đã ngã từ trên phòng xuống.

……

Học tập có nguy hiểm, thực hành cần cẩn thận.

///

Sau khi các câu lạc bộ tuyển người xong, ba ngày sau là huấn luyện quân sự.

Vòng sơ khảo lần hai của câu lạc bộ trượt ván bỗng nhiên được dời lên trước, là hai ngày trước khi bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự. Nghe nói là tiết mục trượt ván đón tiếp người mới, bọn họ muốn tìm hai người biết chơi ván trượt để bổ sung vào chỗ của những người bị thay thế.

“Nếu tham gia vào tiết mục tập luyện này, không cần tham gia một nửa thời gian kỳ huấn luyện quân sự, mọi người cứ biểu hiện tốt vào.”

Bởi vì có học qua mấy tiết học, nên hai nữ sinh là Kiều Diệc Khê và Thư Nhiên đều trổ hết tài năng, áp đảo một loạt nam sinh.

Cô không cần tham gia mấy ngày đầu của kỳ huấn luyện quân sự, được trường học đặc biệt phê chuẩn để luyện tập trượt ván, nhưng tiết mục trượt ván này rất nhẹ nhàng, có rất nhiều kỹ xảo cô đã biết, cho nên mấy ngày nay cũng khá nhàn nhã.

Chọn một buổi trưa, mẹ Chu và mẹ Kiều tới thăm cô, sau khi ba người ăn cơm trưa ở quán cơm, mẹ Chu hỏi cô: “Chỗ con luyện trượt ván cách Minh Tự có xa không?”

“Cũng được, sao vậy dì?”

“Không có gì, dì sợ nó cảm nắng lúc trời nóng, muốn mua cho nó ly nước ép dưa hấu, lại sợ con không mang được đến đó.” Mẹ Chu nói, “Nó bận quá, buổi trưa không ra được.”

“Không sao cả, có thể mà,” cô cầm ly nước ép dưa hấu, “Lúc cậu ấy đang tập luyện quân sự con sẽ đem qua cho cậu ấy.”

Ba giờ chiều, nắng gắt đốt cháy da thịt.

Chu Minh Tự đang tập tư thế đứng trong quân sự được một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy có một chiếc motor chạy đến, trên tay vịn còn treo cái gì đó.

Trên sân thể dục, lúc mọi người đang xếp đội hình phương trận, một chiếc motor bắt mắt chợt xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về bên đó, tò mò nhìn xem chiếc xe này tới đây làm gì.

Hay chỉ đi ngang qua?

Rất nhanh, xe dừng lại ở chỗ Chu Minh Tự.

Tiếng xôn xao nhanh chóng vang lên bên tai.

“Đậu phộng, đây là tới tìm người của lớp mình sao?”

“Không biết sao tôi có chút khẩn trương.”

“Nữ nữ, tiểu tỷ tỷ lái motor!”

Kiều Diệc Khê cũng quen với việc bị chú ý như vậy, không hề bị ảnh hưởng.

Chỉ nghiêng đầu nhìn lướt qua Chu Minh Tự, sau khi xác định cậu cũng nhìn thấy mình, cô gỡ ly nước ép dưa hấu khỏi tay vịn của xe, quơ quơ vài cái.

Sau đó cô đặt đồ uống trên bồn hoa râm mát ở gần cậu, làm một động tác tay, ý bảo lúc cậu nghỉ ngơi nhớ uống ly nước.

Chu Minh Tự nhận được tin nhắn từ mẹ Chu, cho nên cũng nhanh chóng gật đầu.

Cô gái lại ngồi lên motor, lướt đi như cơn gió.

Tuy rằng ngày thường lúc huấn luyện quân sự cũng có người tới đưa nước, nhưng đa phần đều là việc chăm sóc lịch sự từ người trong đoàn dành cho đoàn viên mới, bình thường đều là một nhóm người xách hơn mười mấy ly nước ép dưa hấu đến, đi tìm đoàn viên của mình ở từng phương trận khác nhau.

Loại hình lẻ loi một người đến đây như thế này, lại chỉ đưa nước cho một người, chắc chắn là người đầu tiên.

Huống chi Chu Minh Tự lại đẹp trai, bởi vì trận đấu esport kia cũng có mức độ nổi tiếng không ít.

Mà Kiều Diệc Khê cũng chỉ là một tiểu tỷ tỷ có độ soái trong phút chốc.

Quần chúng ăn dưa cảm thấy bản thân như phát hiện ra việc gì đó không hề nhỏ, bắt đầu ồn ào, càng nói càng lớn tiếng.

“Oa —— ây da ————”

Tác giả có lời muốn nói: fan ship couple: kết hôn ngay tại chỗ! Lập tức, ngay bây giờ, NOW!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.