Kiều Diệc Khê còn chưa kịp phản ứng từ lúc bắt đầu.
Cậu ấy nói gì?
Cho đến khi Chu Minh Tự bấm kèn xe, cô mới bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ.
Không thể không nói, từ cao thủ bắn người đổi sang tài xế thì biểu hiện của cậu vẫn đáng thưởng thức như cũ, không những lái xe vững vàng mà còn nhanh chóng, lúc xuyên qua khu rừng, ngay cả một cái cây hay một hòn đá cũng không đụng trúng.
Sau một lần phanh gấp, xe vừa lúc ngừng sau lưng người kia, Kiều Diệc Khê chạy xuống xe, cất súng, sau đó dùng nắm đấm đánh người.
Ngàn dặm tặng nắm đấm, quà ít tình nặng.
Tuy cô chưa kịp vung tay, người kia đã chết trước.
Chu Minh Tự thấy thông báo tử vong, hỏi cô: “Có đấm được không?”
Cô ngồi xổm xuống nhặt đồ: “Không được, chậm một chút rồi.”
Cậu cười: “Vậy cậu không được buồn bực một ngày.”
“Cũng được.”
“Vừa nghĩ đến Chu Minh Tự có thể làm tài xế cho tớ, hình như không tức như vậy nữa.”
Cô nói.
Cảm giác này đúng là giống như mời Diêu Minh chơi một trận bóng rổ nhàm chán trong trường học, còn gì để hy vọng xa vời chứ?
Chu Minh Tự chưa kịp nói, Mã Kỳ Thành đã phụt cười: “Em gái Kiều đúng là quá biết nói chuyện, rắm cầu vồng (*) này đúng là kế hay.”
(*) Rắm cầu vồng: ngôn ngữ mạng, ý chỉ người hâm mộ khen ngợi thần tượng một cách mù quáng, bất chấp.
Phó Thu gõ vào bàn: “Chơi thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502924/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.