Kí ức của cô về người ấy bắt đầu bởi một tiếng hét lên đầy sợ hãi của một đám nhóc con.
Trong tầm mắt của cô lúc đó chỉ có một nền trời bao la rộng lớn, còn đẹp và kì vĩ hơn cả biển cả.
Mưa mới hết nên khí trời trong mát đến thư thái.
Những dải mây trắng lượn lờ trôi xa và những con chim sẻ vì tiếng động lớn mà bay tán loạn ra khỏi tổ.
Đẹp quá… Cô cũng muốn bay.
“Cẩn thận!”
…
“Hộc… Hộc… Phù…”
“Đủ mười vòng. Được rồi, em đã có thể vào lớp.”
Thầy giám thị ghi lại tên và số lớp của cô vào trong một cuốn sổ theo dõi, trước khi đi, ông nhìn xuống một cô gái vì chạy quá mệt mà nằm bệt ra ở dưới sân tập thể dục, không kìm được mà thở dài ngao ngán, lắc đầu.
“Nằm nghỉ một lát đi rồi lên lớp cũng được. Thật là… Hết thuốc chữa. Thầy chỉ cho con cơ hội cuối này nữa thôi. Lần sau em mà đi học muộn nữa thì thầy sẽ báo cáo lên nhà trường để đình chỉ em.”
Nhiếp Mạch Khanh thở ra hổn hển, trước giọng nói đầy chán nản ấy của thầy giám thị, ánh mắt cô vẫn mở lớn mà nhìn lên khoảng trời xanh trước mắt.
“Lần trước và trước trước đó thầy cũng nhắc em vậy, xong có phạt em đâu?”
“Vì khi ấy thầy còn nghĩ em có thể chỉnh đốn lại được… Thôi, bỏ đi.”
Thầy giám thị để lại một tiếng thở dài xa xăm rồi vác sổ theo dõi lên vai, đưa tay gạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840300/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.