Nhiếp Mạch Khanh đứng trên một mỏm đá chông chênh. Ở đây, cô có thể cảm nhận được từng đợt sóng đánh xô bờ ầm ầm ở ngay bên dưới chân mình.
Những dòng nước xoáy cuộn trào, sóng xô lên đá rồi vỡ tung ra, phun trào lên trên không trung từng đợt bọt trắng xóa.
Không gian vùng đê biển càng rộng lớn, càng xa vời thì cô lại càng cảm thấy bí bức và ngột ngạt ở trong lồng ngực, từng sợi dây thần kinh đều như dây chỉ bị kéo căng, chỉ trong chốc lát liền sẽ đứt tung ra.
Nhiếp Mạch Khanh đặt một chân nhúm xuống nước, đột ngột có một ngọn sóng lớn cao gần đến ngang bắp đùi của cô trào đến rồi đẩy mạnh cô về đằng sau.
Cơn lạnh buốt đến thấu xương từ ngọn nước ấy khiến cho cô choáng váng mà lùi vội ra đằng sau, bất chợt chân vấp phải đá mà ngã phịch xuống dưới đất.
Dường như có một thứ nào đó đã vỡ òa ra ở trong lòng, ngay sau một khắc thẫn thờ, cô đã không thể kìm được những giọt nước mắt uất ức trào ra khỏi khóe mi.
Đã rất lâu rồi cô chưa khóc. Càng lớn càng ít khóc. Những giọt nước mắt buồn bã, tức giận và đau khổ cứ tích tụ ở trong người ngày một nhiều len rồi đến thời điểm khi mà cô không thể chịu đựng được nữa thì cứ thế như thác chảy mà nhỏ lệ.
Ngực cô căng lên rất đau, đau như trong tim có một đôi bàn tay ai đó bóp nghẹt lấy.
Quả nhiên cô vẫn rất sợ.
Cô chưa thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840292/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.