Khoảng bốn giờ ba mươi phút chiều, Nhiếp Mạch Khanh đã tìm hiểu thử trên mạng xem con gái hiện đại thường hay mặc gì thì thấy phong cách của họ mặc cũng rất thoải mái thôi, cũng giống với mấy món cô mặc thường ngày. Tên Vạn Minh kia biết cô còn đang lớ ngớ tập quen dần với nhịp sống thành phố nên mới bày trò dọa nạt đây mà.
Chỉ cần có một làn da trắng trẻo là nhìn giống dân thành phố ngay, mà cái đó thì cô có quá thừa.
“Tớ đi làm đây.”
Nhiếp Mạch Khanh xách một chiếc túi đeo chéo lên vai, xỏ chân vào giày rồi nói vọng vào bên trong. Phó Quan Thượng cũng đã tìm được một việc làm ở trong một xưởng sửa xe vì dù sao hồi còn ở thị trấn kia trường nam sinh cũ cũng thường hay cho họ đi làm việc thêm ở trong các xưởng việc hay đi cày cấy, cuốc đất gì đó.
Cái nhà trường chết tiệt đó, định biến học sinh thành nông nô hết cả lũ sao?
Phó Quan Thượng chưa phải đi làm ngay mà đến sáng ngày mai mới bắt đầu, anh vừa mới ngủ trưa dậy xong, đầu tóc rối bù, đôi mắt lem nhem đang mở tủ lạnh ra để vặn một chai nước lọc ra uống.
“Ừ. Có cần không, khoảng chín giờ tối tớ qua đón cậu cùng về nhé. Dù sao con gái như cậu về muộn cũng nguy hiểm mà.”
Nhiếp Mạch Khanh thấy anh nói vậy thì hai mắt sáng lên đầy mừng rỡ. Cô còn đang sợ phải nài nỉ như thế nào với anh đây.
“Nhớ đến đúng giờ nhé.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840281/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.