“Úi trời, mưa to quá chừng. Lát nữa biết đi về kiểu gì đây?”
Vạn Minh ngồi ở trong quầy thu ngân liếc nhìn ra bên ngoài lớp của kính hiệu sách mà không thể kìm được, thở dài một hơi não nề.
Bỗng cánh cửa của hiệu sách được ai đó từ bên ngoài đẩy vào bên trong.
Vạn Minh đang trong trạng thái uể oải bống chốc giật phắt người dậy rồi lắp bắp nói.
“Xin, xin chào quý khác… Ể???”
Nhiếp Mạch Khanh rung rung người để cho nước mưa rơi xuống đất, đáp lại câu chào của Vạn Minh.
“Quý khách cũng rất chào nhân viên.”
“Mạch Khanh?”
Vạn Minh đờ đẫn nhìn từ đầu đến chân của cái người mới bước vào bên trong hiệu sách này.
Cô mặc một bộ đồ đi mưa, nửa áo mưa dưới sơ vin vào trong quần, hai tay đeo bao tay cao su, mũ đội đầu bị kéo hết dây, bó chặt vào khuôn mặt của cô.
Nhiếp Mạch Khanh đeo khẩu trang chống nước, giữa đôi mắt là một cặp kính bảo hộ to đùng, trên đầu còn đội một cái mũ có hình cái ô.
Dưới chân đi ủng cao.
Ăn mặc quá mức kín đáo, một tấc da cũng không lộ ra bên ngoài.
Cô làm cái trò gì vậy?
Đứng ở bên ngoài cửa hiệu sách, cô cởi cái ủng ra rồi dộng ngược nó xuống, bao nhiêu nước ở bên trong đều ào ào chảy xuống.
Vãi… Nước ở đây ra mà lắm thế?
“Mạch Khanh…” Vạn Minh nhìn chằm chằm vào “bộ đồ người ngoài hành tinh được làm tại gia” của cô: “Em có ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840277/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.