“Đã xong rồi ạ. Từ nay cô tránh đi vào những đoạn đường có nhiều đinh sỏi để tránh làm thủng lốp lần nữa nhé.”
Phó Quan Thượng gắn một cái lốp xe mới vào chiếc ô tô, dọn sơ qua đống dụng cụ sửa xe đang bày la liệt ở dưới sàn nhà rồi chống người đứng lên, vén lấy lớp áo phông ở dưới bụng mình để lau qua chỗ cần cổ trắng trẻo đã nhễ nhại mồ hôi.
Bất chợt người đang đứng ở bên cạnh anh ngã rầm xuống đất, mũi xịt máu tươi.
“Ối! Cô có làm sao không?!”
Phó Quan Thượng vội vàng cầm tay của nữ chủ nhân của chiếc xe hơi này để kéo bà ta lên nhưng chẳng hiểu sao, người phụ nữ trung niên kì cục này lại nhìn anh đầy say mê đến thế.
“Đừng gọi người ta là cô! Người ta còn trẻ lắm! Mới có bốn mươi tuổi thôi à… Hi hi hi, phải gọi người ta là… em chứ!”
Phó Quan Thượng ngờ nghệch người phụ nữ đó, giống như là bị điện giật mà vội vàng rút ngay tay về khiến cho bà ta ngã dúi dụi lại xuống dưới đất thêm một lần nữa.
“Ối ui cha! Nát mất cái mông vừa mới đi sửa một triệu tệ của người ta rồi!”
“Hơ… Cháu xin lỗi cô.”
“Sao lại xưng cô nữa rồi! Phải gọi là… em ơi!”
Phó Quan Thượng tái xanh cả mặt lại nhìn “nàng tiên cá quá khổ” đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất mà bắn tia mắt toàn hình trái tim về phía mình, đang không biết phải làm sao thì may quá, ông chủ của xưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840263/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.