“Này, lính mới! Có khách hàng đặt một khay Martini, yêu cầu riêng là cậu phải là người mang lên.”
Phó Quan Thượng đặt một cái khay đang để những li rượu rỗng xuống một cái chậu lớn, đôi mày khẽ nhướng lên.
“Ai đặt vậy?”
“Biết được. Nhưng nghe nói trên đó toàn người giàu không à nha. Giàu đến nỗi chia tiền cho hai mươi người ăn đến chết cũng không hết. À, đúng rồi, trong nhóm đó có vị tiểu thư nhà họ An, tên Hi, gia cảnh cực khá mà ngoại hình đúng xinh, có khi người ta kết cậu rồi đấy. Ghen với con khỉ khô này quá.”
Phó Quan Thượng chẳng biết tại sao mà mình bị gọi là con khỉ khô, song cũng chẳng quan tâm lắm. Anh pha mấy li Martini rồi đặt lên khay, bê lên trên tầng thượng.
Vào cái khoảng khắc mà bóng anh bước vào trong thang máy, Nhiếp Mạch Khanh đang lần mò ở bên trong vùng không gian tối mờ mịt của quán bar náo nhiệt.
Ở trong đây rất tối, chỉ có những ánh đèn sáng led sặc sỡ đôi khi sẽ sượt qua trước mặt mà thôi, ngay vào cái lúc cánh cửa thang máy ở tận cuối của gian phòng mở ra, một luồng trắng của đèn điện đã hấp dẫn được sự chú ý của cô, đờ đẫn trong thoáng chốc mà đặt lên một bả vai cao lớn.
Phó Quan Thượng!
“Ê! Chờ một chút! Thượng Tử!... Cho tôi qua. Xin phép, xin phép ạ. Cho tôi qua.”
Nhiếp Mạch Khanh vạch đám đông ấy ra thành hai rồi luồn lách để có thể nhích được đến đoạn thang máy đó. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-thich-em-nhieu/2840245/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.