Trương Sơ Tâm đứng ở trong siêu thị nhìn xung quanh, Thẩm Chi Niên đi tới bên cạnh cô, nhìn cái rổ trống không trong tay cô, mặt nhăn nhăn lại, “Không biết mua gì sao?”
“Biết chứ!” Trương Sơ Tâm thuận tay lấy bàn chải và kem đánh răng.
Thẩm Chi Niên nói: “Trong nhà có kem đánh răng.”
“Tôi không muốn dùng cùng anh.”
Đôi mắt Thẩm Chi Niên tối lại.
Trương Sơ Tâm làm bộ không phát hiện, xách theo rổ đi phía trước, lại mua khăn lông, khăn tắm, đi qua quầy bách hía, lại tiếp tục lấy một đôi dép lê mới.
“Dép lê trong nhà là mới.” Sắc mặt Thẩm Chi Niên không tốt lắm.
“Tôi không thích.” Ai mà biết dép lê anh mua có phải là mua cho người khác không. Trương Sơ Tâm xách theo rổ, lại chạy đến quầy đồ ăn. Nghe thấy Thẩm Chi Niên bước chân lại đây, cô quay đầu nhìn anh, “Anh sẽ trả tiền mấy thứ này sao?”
“Không phải anh làm, chẳng lẽ em làm? Nhắc lại cho em nhớ, hiện tại anh là chồng trên danh nghĩa của em.” Anh quét mắt khắp kệ để đồ, “Mua đi, muốn mua cái gì thì mua cái nấy, nếu muốn mua cả siêu thị này về nhà, Thẩm Chi Niên anh cũng mua nổi.”
Trương Sơ Tâm khiếp sợ nhìn anh, thông qua đó, cô lại thấy người thiếu niên ngày trước.
Thẩm Chi Niên của khi đó, một cái bánh bao có thể ăn hai bữa, ở căn tin trường không bao giờ ăn món mặn, luôn luôn mang một đôi giày thật cũ nhưng luôn sạch sẽ.
Sự giàu có thật sự có thể thay đổi một con người, ngay cả khí chất của người đó cũng thay đổi.
Thẩm Chi Niên của hiện tại, một cái giơ tay một cái nhấc chân đều tràn đầy tự tin, không biết từ bao giờ, anh đã không còn là thiếu niên kỳ quái không nói chuyện kia nữa.
“Mua đi, muốn mua cái gì?” Thẩm Chi Niên thấy cô không nhúc nhích, quét mắt nhìn, “Không phải em thích ăn chocolate lắm sao?” Anh tuỳ tiện cầm lên một hộp cho cô.
Trương Sơ Tâm chocolate anh bỏ vào rổ, mắt liền chua xót, “Làm sao anh biết tôi thích ăn chocolate?”
Thân mình Thẩm Chi Niên cứng đờ, thật lâu sau, nói: “Không phải trước kia em thường mua sao.”
Anh nói, lại ném một hộp vào.
Không có ai biết, tốt nghiệp đại học năm ấy (trong bản convert là cao trung nhưng mình nghĩ là đại học đúng hơn),mỗi ngày anh đều thức đêm viết chương trình, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn giờ, kiếm được gần một vạn đồng, liền đi mua một cái nhẫn, chocolate cùng hoa tươi.
Ngày đó là sinh nhật Trương Sơ Tâm, anh tính sẽ tỏ tình với cô. Anh gọi điện thoại cho cô, cô không trả lời, nhưng cha cô lại nhận điện thoại.
Cho tới bây giờ, anh vẫn nhớ từng câu từng chữ lời cha của cô nói.
Ông nói: Anh có gì? Tiền không có, tương lai cũng không, Sơ Tâm của tôi đi theo anh được cái gì? Đi theo anh để chịu cực chịu khổ sao? Tôi nói cho anh biết, Sơ Tâm của nhà tôi từ nhỏ đến lớn, chưa từng phải chịu khổ lần này! Con bé là hòn ngọc trong tay tôi, không phải là người mà nhà nghèo như anh có thể chạm tới!
Khi đó anh ở bần cùng của xã hội, nhưng lòng tự trọng lại lớn vô cùng. Lúc đó, anh mới cảm thấy sâu sắc, quá nghèo, ngay cả tư cách để thích một người cũng không có.
Anh thích Trương Sơ Tâm, cho nên không thể để cô đi theo anh chịu khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]