Ở bên ngoài, Lăng Xuyên và Phó Mạc Thần đã đợi sẵn ở đó. Trong kế hoạch là, sau khi chơi xong liền đi ăn. Nhưng với tình trạng của Bạch Giai và Kỷ Ngôn Thiên như thế này là không ổn rồi.
Mọi người chia nhau, ai về nhà nấy. Ngày mai thứ Hai còn phải đi học nữa, bọn họ cảm thấy càng mệt mỏi và uể oải hơn.
Khi ở trên taxi, Bạch Giai mệt mỏi rã rời tựa đầu vào vai Kỷ Ngôn Thiên ngủ ngon lanh, một lát anh cũng nhắm lại nghỉ ngơi.
Một buổi đi chơi thật mệt mỏi.
Hai người đến nhà, Kỷ Ngôn Thiên trả tiền rồi cõng cô lên phòng nghỉ ngơi.
Bạch Giai và Kỷ Ngôn Thiên đều đi ngủ luôn không ăn cơm tối.
Đến mười một, Bạch Giai đói bụng tỉnh dậy. Cô đi sang phòng Kỷ Ngôn Thiên gõ cửa, mấy phút cửa mới mở ra.
Cơ thể mệt mỏi dựa vào tường, lười biếng hỏi cô: “Có chuyện gì?”
Bạch Giai nhỏ giọng: “Tôi đói. Cậu nấu mì cho tôi được không?”
“Cậu nghĩ hay quá nhỉ?” Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn cố lê lết xuống tầng một nấu mì.
Mỗi người một bát, hai người đều im lặng có thể là do mệt quá không có sức nói chuyện.
Ăn xong, cô uống một cốc nước đá một hơi liền hết. Quá đã!
Ăn no rồi thì đi ngủ, cô bật điều để 25 độ C rồi đắp chăn đi ngủ tiếp.
Sáng thứ Hai, Kỷ Ngôn Thiên chuẩn bị xong mọi thứ sang phòng gọi Bạch dậy.
“Bạch Tiểu Giai, mau dậy đi học.”
Gõ cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-da-tu-lau/2842487/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.