Sở Tinh Hà không mở đèn mà cúi đầu ngồi trên sô pha trong phòng khách tầng một. Sườn mặt cậu khuất lấp trong bóng tối.
Nam Dã vào cửa, đứng ở huyền quan hỏi: "Sao không bật đèn lên?"
"Không muốn bật."
Thanh âm Sở Tinh Hà nghe không khác so với bình thường nhưng Nam Dã vẫn cảm nhận được tâm trạng suy sút của cậu lúc này.
"Cậu.." Nam Dã do dự mở miệng, muốn hỏi Sở Tinh Hà có phải đang buồn hay không, rồi lại cảm thấy mình chẳng có tư cách để hỏi.
Sở Tinh Hà đợi một lát không thấy lời kế tiếp, vì thế thấp giọng nói: "Hôm nay không cần anh giúp gì đâu. Anh về đi."
Nam Dã gật đầu đáp ứng, nhưng lúc xoay người nắm lấy tay nắm cửa thì lại không nhịn được mà dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Sở Tinh Hà.
Sở Tinh Hà cũng đang nhìn Nam Dã. Trong bóng tối, hai người xa xa đối diện.
Cậu biết Nam Dã có chuyện muốn nói nên vẫn chờ.
Nam Dã im lặng một lát rồi mới thấp giọng mở miệng: "Có thể lời này của tôi không được thích hợp cho lắm, nhưng tôi vẫn muốn nói - nếu thực sự không nỡ thì cậu đi tìm cô ấy đi. Ngựa tốt vẫn có thể ăn lại cỏ cũ. Chuyện này không hề mất mặt chút nào."
Sở Tinh Hà không ngờ sẽ đợi được một câu như vậy. Cậu ngẩn người trong giây lát rồi hỏi: "Anh cho là tôi không vui vì chuyện này à?"
Nam Dã: "Không phải à?"
Sở Tinh Hà: "Không phải"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-chut-di/2701632/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.