- “Á…ui da”_Đang đi tôi vấp phải viên đá.
Chắc điên chết mất, ngày xui xẻo, đi như rùa thế này chả biết bao giờ mới về đến nhà.
Đi thêm được một đoạn nữa, cảm thấy chân tôi rức rức, dưới ánh đèn đường, tôi cúi xuống nhìn băng cá nhân quấn dưới chân tôi đã rỉ máu. Tôi nghĩ “Thế này thì về nhà thế quái nào được”. Gần một tuần bôi thuốc mà vẫn chưa khỏi.
- “Lên xe đi”_Giật mình tôi quay lại vì nghe thấy tiếng của Chan.
Cậu ấy đã gạt chân chống xe thể thao Martin rồi đi đến chỗ tôi.
- “Không cần đâu, tôi tự đi về được”_Tôi cố đi tiếp vài bước nhỏ
- “Cậu đừng cứng đầu nữa”_Cậu ấy tức giận quát rồi kéo cánh tay tôi lại.
Bị một lực kéo lại, chân tôi cảm giác bị tê và buốt hơn.
- “Chân tôi đâu”_Tôi hét lên.
- “Vậy thì lên xe”
- “Không đi với cậu”
- “Chân cậu đang chảy rất nhiều máu, nếu còn tiếp tục đi thì cũng chẳng về được đến nhà đâu, không cẩn thận lại nhiễm trùng vết thương nữa?”_Chan quát xa xả vào mặt tôi.
- “….!”_Tôi im lặng vì không biết phải trả lời kiểu gì, không cãi được.
- “Thế bây giờ phải như thế nào thì cậu mới chịu lên xe?”_Cậu ấy dịu giọng đi một tí.
- “Dễ thôi. Xin lỗi tôi đi. Tôi lập tức lên xe cậu ngồi. Ok?”_Tôi ra điều kiện và nhìn sắc mặt đang thay đổi của Chan.
Chần chừ một lúc Chan vẫn không trả lời.
- “Không nói được chứ gì, cậu về trước đi”_Tôi hất hàm bảo cậu ấy.
- “Ok. Xin lỗi”_Chan lấy hết can đảm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-du-roi-gio-yeu-duoc-chua/43622/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.