“Nó không thể bay?” Cố Tích Triều khá tò mò hỏi.
“Loại chim dùng để làm cảnh thì bay để làm gì?” Anh Lục Hà cười khúc khích, dùng tay vuốt ve cổ của nó, làm cho lớp lông tía của nó trở nên rực rỡ hơn.
“Vậy sao?” Cố Tích Triều hơi ngẩn ra, sau đó cũng cười, “Đúng vậy.”
Thứ vô dụng thì không nên tồn tại, thứ có hại thì càng không được phép tồn tại, loại người được tạo ra để nghiên cứu như Cửu U vẫn đang hướng đến mục tiêu này.
Chim dùng làm cảnh thì nên loại bỏ đôi cánh giúp nó bay thoát, người đàn bà dùng làm cảnh thì nên loại bỏ sự nghiêm trang, nhà khoa học thì nên loại bỏ lòng thương tiếc dành cho vật thú nghiệm, công chức và lãnh đạo thì nên loại bỏ lòng ích kỷ……
Nhưng vậy mới gọi là một xã hội hoàn mỹ, hài hòa, ăn ý, kỷ luật!
Thế nhưng tất cả những thứ đó điều lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào.
Những người đã thích ứng và quen thuộc thì cứ tưởng rằng vốn dĩ nên là như vậy.
Nhưng Cố Tích Triều vẫn không thể không thấy tức cười, cười bản thân trong những ngày sống tại ER lại cảm thấy bị Chủng người rác rưởi đồng hóa.
Thì ra bản thân y vẫn không phải là loại người ưu tú, thì ra bản thân vẫn cảm thấy đưa tiễn bọn người rác rưởi lên đoạn đầu đài không phải là một việc rất vinh quang, thì ra y vẫn cho rằng loài chim bị gãy cánh chính là nỗi bi ai lớn nhất, thì ra bản thân vẫn không thể dùng thái độ thưởng thức để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-zero/273051/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.