“Đã nghi thì không thể dùng, đã dùng thì không thể nghi.” Thích Thiếu Thương cười, sắc mặt hắn bỗng nhiên lạnh đi, nhìn thẳng vào mắt Cố Tích Triều nói, “Cậu đã hỏi tôi câu hỏi này bốn lần rồi, cậu không tin tôi hay không tin vào chính cậu?”
“Cả hai.” Cố Tích Triều nhìn đôi mất vừa đen vừa sáng, trong suốt như gương của Thích Thiếu Thương, bất giác cười bi ai, “Nói thật lòng, tôi không hiểu cái gì là tin tưởng.”
“Tại sao?” Thích Thiếu Thương tò mò hỏi, đứng dậy bước về phía Cố Tích Triều.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói không hiểu tin tưởng là gì, cho nên hắn thật sự không thể lý giải được.
“Đối với tôi, nói dối cũng bình thường như ăn một bữa cơm, uống một ngụm nước vậy.” Cố Tích Triều ngửa đầu ra sau, tựa vào lưng ghế, hai mắt nhìn đăm đăm vào trần nhà, “Cho nên từ trước đến giờ không có ai từng tin tôi, mà tất cả những gì tôi làm, chỉ nhằm để đảm bảo lợi ích của tôi không xung đột với lợi ích của người khác, hoặc có thể tiến hành giao dịch……chỉ có như vậy mới có thể giành được cái quyền được làm những gì tôi muốn làm.”
“Cậu lúc nào……cũng chỉ có một mình? Không có người thân hay bạn bè?” Thích Thiếu Thương ngồi xổm xuống trước mặt Cố Tích Triều, ngẩng đầu lên nhìn y, hơi do dự lên tiếng hỏi, đây là nguyên nhân duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến: Không thể giao tiếp với người khác một cách thân thiện, cho nên mới tạo thành suy nghĩ không dám tin tưởng của Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-zero/273045/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.